Trên thực tế ông nhìn cô như nhìn thấy mẹ cô!
Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, lúc rời khỏi Nhật Bản cô nói mình nhất định phải kiên cường, dũng cảm đối mặt tất cả, không lệ thuộc bất kỳ ai. Cô có thể đối mặt với tương lai của chính mình.......
Cô có thể!
Kỳ Dạ đứng ở cửa nhìn cô say khướt quay về không nhịn được nhíu mày: “Tôi ở nhà khổ cực chăm đứa bé cô lại chạy đi uống rượu!”
“Ha ha......Kỳ Dạ......Kỳ Dạ!” Ánh mắt mê ly của Đậu đậu nhìn cậu, đôi tay sờ khuôn mặt cậu cười hì hì nói: “Kỳ dạ, sao cậu lớn như vậy vạn năm làm phái yếu? Vạn năm chịu!”
Kỳ Dạ ngửi thấy mùi rượu trên người cô muốn nôn, đây hai tay cô ra, khó chịu nói: “Cô mới vạn năm chịu, cả nhà cô vạn năm chịu!”
“Tôi? Cả nhà?” Vẻ mặt Loan Đậu Đậu ngây ngốc, ngón tay chỉ mặt mình, dẩu môi: “Nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi! Chỉ còn lại một mình tôi......!” Cô chợt nghiêng đầu, xoa cổ cậu cười: “Tôi quên mất, tôi......bây giờ......không chỉ có một mình! Tôi còn cò tiểu thối......Con tôi là người nhà của tôi......Nó không phải chịu yếu thế......Nó là nam nhân! Nam nhân! Biết không?”
Kỳ Dạ đẩy bàn tay cô ra, giơ cánh tay cô lên nói: “Tôi biết rồi! Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu say thành như vậy?”
“Tôi cho cậu biết, tôi không có say.....Tôi rất vui......Vui, cậu biết không?” Loan Đậu Đậu vừa nói chuyện vừa quơ chân múa tay, cơ thể lung lay, căn bản đứng không vững, chuẩn bị ngã thì Kỳ Dạ vội vàng nắm cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551207/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.