Mặc dù Thạch Lãng tức giận bỏ đi nhưng chưa táng tận lương tâm ngược đãi phụ nữ có thai, buổi tối vẫn ngoan ngoãn mua thức ăn về nấu cơm nhưng không ăn mà đi lên lầu. Không xử lý vết thương, ngổi trên ghế salon, tay cầm ly rượu.
Mỗi ngày ở chung với cô trong một mái nhà, ngày ngày bụng cô càng lớn, ôm con của người khác cảm giác này thật khó chịu! Điều khiến hắn ta càng khó chịu hơn là Loan Đậu Đậu nhớ Thạch Thương Ly, mặc dù biểu hiện không rõ nhưng mới ba ngày chưa nhận điện thoại của hắn mà cô đã mất ngủ cho thấy trong lòng cô nhớ Thạch Thương Ly rất nhiều.
Loan Đậu Đậu len lén lên lầu, tay bưng thức ăn cho hắn ta. Đầu tiên đẩy cửa ra, lò đầu vào thấy Thạch Lãng đang uống rượu, tức giận kêu lên: “Không ăn cơm mà uống rượu, uống rượu có thể no bụng sao?”
Đôi mắt Thạch Lãng sáng ngời nhìn cô, đôi mắt đen láy như bảo thạch, không kiềm hãm được mê muội. Muốn động lại phát hiện ra mình không nói gì chỉ cúi đầu.
Loan Đậu Đậu bưng thức ăn để trên bàn trà, ngồi bên cạnh hắn ta. Cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta, nín thở chọc chọc cánh tay hắn ta, cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Không phải chỉ mắng anh hai câu, có cần phải sập cửa bỏ đi trước mặt em như vậy không? Đừng quên em là phụ nữ có thai! Không dọa em sợ nhưng dọa bảo bối sợ thì sao? Buổi tối cũng không ăn cơm, uống rượu tự ngược đãi mình? Nhanh ăn chút gì.......”
Thạch Lãng ngẩng đầu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doi-bung-tho-trang-mo-cua-di/551177/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.