Loan Đậu Đậu ra khỏi phòng thấy trên sàn nhà có nhiều đồ ăn vặt, mắt sáng lên giống như nhìn thấy tiền. Miệng cười đến nỗi không khép lại được, ôm lấy hộp giất hít hà, cười tươi như ánh mặt trời. “Quả nhiên ông trời rất công bằng. Em gái mệt mỏi mở cửa dạ dày có đồ ăn.” Chợt có một lực cướp hộp giấy từ trong tay cô, Loan Đậu Đậu phản ứng kịp lúc này mới thấy Thạch Thương Ly đã mặc quần áo chỉnh tề, cầm hộp giấy đi đến cửa sổ, mở cửa sổ, ném cả hộp giấy xuống. Động tác gọn gàng, mạch lạc như nước chảy mây trôi. Đậu Đậu trợn mắt há hốc mồm, một giây tiếp theo hoàn toàn xù lông, cực kỳ tức giận quát: “Thạch Thương Ly?Anh.......Anh.......Anh.......Anh khinh người quá đáng.” Sắc mặt Thạch Thương Ly vắng lạnh, không nói lời nào. “Sao anh lại vứt đồ ăn vặt của tôi? Sao anh lại vứt bỏ đồ của tôi?” Cô tức giận giơ nanh múa vuốt như cua, lần trước như vậy, lần này cũng vậy. Chỉ cần là hắn không thích, hắn liền ném. Tên phá của, không biết xấu hổ. Không biết những thứ kia đều dùng tiền mua sao. “Anh mua cho em.” Lạnh nhạt bốn chữ được nói. Loan Đậu Đậu sửng sốt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, môi mỏng khẽ cong, giọng nói dễ nghe phiêu đãng trong không gian: “Em ăn cái gì, ăn bao nhiêu, anh đều mua cho em. Chỉ cần.......Em không nhận đồ của người đàn ông khác.” Hả.......Tình huống bây giờ là thế nào? “Loan Đậu Đậu em có nghe thấy anh nói không?” Thạch Thương Ly nhấn mạnh, đôi mắt nghiêm túc, vô cùng mênh mông như chứa cả trời xanh, thiếu chút nữa làm cô mất hồn. “Không.” Loan Đậu Đậu tức giận nhảy dựng lên quát: “Đây không phải là vấn đề anh mua hay không! Là vấn đề tôn trọng! Đồ đó đặt trước cửa phòng tôi, là người khác cho tôi. Sao anh không nói gì đã ném đi? Lần trước đã vậy, lần này cũng vậy. Anh đừng độc tài bá đạo như vậy được không? Để ý một chút cảm giác của người khác sẽ chết sao?” “Sẽ như vậy.” Thạch Thương Ly quả quyết trả lời cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô sửng sốt, tiếp tục nói: “Đó là do em là người phụ nữ của anh, áo sơ mi em mặc trên người cũng của anh, em ở nhà anh! Anh có quyền không cho phép em nhận đồ của người khác, em chỉ có thể nghe anh.” Tức chết cô. Cô tức giận trừng mắt. Bất chợt cô thu lại móng vuốt, khóe miệng khẽ cười: “Thạch Thương Ly, tạm thời anh tự cho là đúng. Không phải tôi ngủ cùng anh mấy lần sao? Sao anh lại quản thúc tôi? Anh là ba tôi hay anh trai tôi? Sao anh không cho tôi nhận đồ của người đàn ông khác? Không phải đây là địa bàn của anh sao? Ai mà thèm? Bây giờ tôi đi là được chứ gì? Anh tiếp tục làm quốc vương tôi không chơi.” Cô chạy trên sàn nhà không quay đầu lại. Vội vã chạy ra cửa. Không muốn ở chung với con heo đất độc tài bá đạo này. “Đứng lại!” Thạch Thương Ly thấy cô chỉ mặc quần lót, áo sơ mi khoác trên người khi chạy khiến cảnh xuân như ẩn như hiện. Loan Đậu Đậu mắt điếc tai ngơ, chạy ra cửa. Con cọp phát uy, anh cho rằng tôi là đậu xanh sao. Cô cũng có tự trọng, cũng cần được tôn trọng? Cô thích hắn thì sao? Hắn có thể bắt nạt cô sao? Phân Ruồi anh chết đi. Thạch Thương Ly nhíu mày, ý thức được rằng vật nhỏ thật sự tức giận, vội vàng đuổi theo. Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lạnh giọng quát: “Đứng lại, Loan Đậu Đậu.” Loan Đậu Đậu nghe thấy hắn đuổi theo, hốc mắt đỏ lên, chạy nhanh hơn. Đất đá trên đường làm chân cô bị thương cô cũng quật cường không dừng lại. Dừng lại là biểu hiện cô thua, về sau sẽ bị hắn bắt nạt! Cô không muốn. Bỏ chạy, không muốn để ý hắn, cho hắn tức chết. “Loan Đậu Đậu.” Thạch Thương Ly chạy nhanh hơn, rất nhanh đã nắm được tay cô, ôm cô vào ngực. “Buông tôi ra.......” Loan Đậu Đậu liều chết giãy dụa nhưng không thể đẩy hắn ra. Chạy bộ cùng giãy dụa khiến cả người toàn mồ hôi, tóc cũng ươn ướt, uất ức trong lòng. Đôi tay hung hăn véo cánh tay hắn, hai chân đá vào đầu gối hắn nhưng hắn vẫn không buông tay. “Khốn kiếp, anh cho tôi là gì? Tôi ở nhà anh nhưng không phải chó cảnh anh nuôi trong nhà, anh muốn thế nào là phải thế đấy sao? Anh không thể tôn trọng tôi sao? Sao lại không ít lần ngủ với tôi......Tôi đã tận lực, anh còn muốn thế nào.......” Cô giãy dụa trong ngực hắn, mắng hắn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt trắng noãn. Đột nhiên biết mình yêu hắn, đột nhiên xảy ra quan hệ, đột nhiên cảm thấy hắn rất ưu tú, đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé như hạt bụi! Đã rất cố gắng không để ý tới sự châm chọc của hắn, bắt nạt mình, kỳ thị mình, không khó chịu, không để ý nhưng vẫn cứ giả bộ, cô cũng là người có cảm giác. Bị hắn không tôn trọng nhiều cũng sẽ khó chịu, tại sao hắn không thể ít bắt nạt cô? Vốn dĩ cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, xem như không thể ở chung một chỗ nhưng mỗi ngày có thể nhìn hắn là tốt rồi. Nhưng tại sao? Tại sao lại không tôn trọng cô như vậy? Xem như nuôi một con chó nhỏ cũng sẽ cho nó một chút dịu dàng, một chút rực rỡ của ánh mặt trời...... Sợ rằng trong mắt hắn cô cũng không bằng một con chó nhỏ. “Vật nhỏ.” Thạch Thương Ly nhíu mày, hai bàn tay dài mạnh mà có lực ôm cô trong ngực, bàn tay giữ chặt eo cô thế nào cũng không chịu buông ra. Bị cô cắn cũng được, bị cô véo cũng được, bị cô đá cũng được, hắn biết dù thế nào hắn cũng sẽ không buông tay. “Ô ô.......Anh còn muốn tôi thế nào? Anh còn muốn bắt nạt tôi thế nào.......” Cô không còn hơi sức, khóc ô ô, dựa vào lồng ngực to lớn của hắn, nước mắt nước mũi dính vào chiếc áo đắt tiền của hắn. Thạch Thương Ly nhíu chặt chân mày. Bắt nạt cô? Hắn thương yêu cô còn không hết làm sao có thể bắt nạt cô chứ. Chỉ là không muốn, không thích, chán ghét khi nhìn khuôn mặt cô vui vẻ lúc nhận được đồ từ người đàn ông khác. Lúc mới bắt đầu chưa xác định được thì hắn có thể khắc chế tâm tình của mình nhưng hắn đã xác định được người hắn muốn là cô, nên hắn sẽ không buông tay. Bị ghét cũng được dù cô có căm hận hắn cũng sẽ không buông tay. Loan Đậu Đậu là em chọc anh trước. Thật lâu rồi em đã chọc anh, hôm nay làm sao có thể phủi mông một cái có thể chạy trốn chứ? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? “Ô ô.......Tôi ghê tởm anh.” Cô thật sự rất thích hắn. “Ô ô.......Tôi hận chết anh.” Tại sao cô lại yêu hắn. Thạch Thương Ly không mở miệng, cơ thể cứng đờ, hai cánh tay càng ra sức ôm cô. Lần đầu tiên cảm nhận, bị người ta ghét cũng sẽ đau lòng. Cúi đầu thấy quần áo cô đã xốc xếch không thể nhìn được nữa, chân bị vật gì đó cứa đứt, máu vẫn chảy ra, từ bắp đùi có thể thấy chiếc quần lót hoạt hình mập mờ! Cúi người ôm cô lên xoay người đi vào trong nhà. Dù thế nào cũng không thể để người đi đường thấy hết, điều đó chỉ thuộc về hắn. Loan Đậu Đậu hít mũi, khóc đến nỗi mắt sưng lên, không từ chối, không còn hơi sức. Hơn nữa chân thật đau....... Thạch Thương Ly ôm cô vào phòng tắm, dùng nước ấm rửa sạch hai chân cô, ôm cô đi về phòng, đặt cô trên giường lớn. Loan Đậu Đậ chỉ khóc, một câu cũng không nói, muốn khóc cho hết tủi thân trong lòng. Thạch Thương Ly cũng không mở miệng dỗ cô, hắn cầm hộp thuốc lau vết thương cho cô, dùng băng dán miệng vết thương, ngẩng đầu nhìn thấy cô vẫn còn khóc, bất đắc dĩ than thở: “Khóc chưa đủ sao?” “Ai cần anh lo, tôi vẫn chưa khóc đủ, tôi nhiều nước mắt không thể khóc à?” Loan Đậu Đậu tức giận quát: “Có phải ngay cả khóc cũng cần có sự đồng ý của anh?” “Dạ, không có sự đồng ý của anh không cho phép khóc.” Thạch Thương Ly thấp giọng nói, thấy nước mắt cô vẫn không ngừng chảy, tim hắn cũng đau. Đôi tay dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu dịu dàng liếm sạch nước mắt của cô lại không nhịn được cúi đầu hôn môi cô. Loan Đậu Đậu ngây người, cảm thấy hắn hơn hai má lập tức đỏ, đôi tay kháng cự đẩy lồng ngực hắn, cúi đầu muốn giấu tình trạng của mình. Bị hắn làm cho giận mà giận cũng không được. “Anh là chó con sao.......Thích liếm mặt tôi như vậy.” Thạch Thương Ly cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, giọng nói mê hoặc: “Anh chỉ liếm mặt em.” Bùm.......Dường như có dòng điện từ ngón tay hắn truyền vào cơ thể cô, ngẩng đầu ánh mắt không thể tin nhìn hắn giống như đang nhìn một người khác. Nhìn mặt hắn thật tỉ mỉ, không khỏi lẩm bẩm: “Không sai, không có mặt nạ, sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng như thế?” Khóe miệng Thạch Thương Ly co quắp, nắm chặt tay cô. Đôi mắt sáng hơn thạch anh, cúi đầu muốn thưởng thức đôi môi kia lại bị Loan Đậu Đậu tránh ra, nhíu mày nói: “Không được hôn tôi.” “Loan Đậu Đậu, chúng ta kết hôn đi.” Sét đánh ngang tai. Đôi mắt ngây ngô, kinh ngạc nhìn hắn ngây người. Cô vừa nghe thấy Thạch Thương Ly nói gì? Nằm mơ sao? Đưa tay véo bắp đùi mình, thật là đau. Đau thế này thì không phải đang nằm mơ. “Loan Đậu Đậu anh nói chúng ta kết hôn đi.” Thạch Thương Ly kiên nhẫ lặp lại một lần nữa. Chẳng lẽ hắn nói không rõ ràng sao? Cô vẫn chưa hiểu tâm ý của hắn sao? “Không muốn.” Loan Đậu Đậu kịp phản ứng, thốt lên. Mới vừa hiểu được lòng mình sao lại lập tức kết hôn chứ? Hơn nữa hắn lại không thích cô? Hắn coi hôn nhân là gì chứ? Khốn kiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]