Chương trước
Chương sau
"Ai nói em đến để mượn tiền chứ? Chẳng qua chỉ là biết anh và tiểu thư Mạn Vi có quen biết, nên đến thông báo một tiếng thôi." Triển Diệc Tường bâng quơ nói. Anh luôn cảm thấy, Thẩm Mạn Vi và Hắc Diêm Tước có xảy ra chuyện gì đó vào cái đêm diễn ra 'Mạn Đà La khóc ra máu'. Còn vấn đề tại sao vào lần gặp lại tiếp theo, lại là Tả Đằng Triết Dã và Thẩm Mạn Vi đi chung thì hắn cũng chẳng hiểu.

"Nhàm chán! Nếu không còn chuyện gì khác thì cậu có thể về rồi. Tôi còn nhiều việc khác phải xử lý lắm.

"Haizz, thật tuyệt tình mà! Nếu anh bận như vậy, thì cứ xem như tôi chưa tới qua vậy, không quấy rầy anh nữa!"

Triển Diệc Tường bĩu môi, đứng dậy đi về.

Sau khi Triển Diệc Tường rời khỏi, Hắc Diêm Tước kêu thư ký Lương vào đem những văn kiện anh vừa duyệt đi.

Hắc xoay người mở máy vi tính, thực hiện vài thao tác đơn giản.

Một hồi sau, Hắc Diêm Tước nhàn nhã dựa vào ghế.

Hắn chẳng qua chỉ là ôn lại hình ảnh của tối hôm qua mà thôi, ánh mắt xẹt qua vài tia lạnh lẽo, không thể đoán được suy nghĩ của hắn lúc này, sau đó, hắn đem điếu thuốc đang cháy dở trong tay dập tắt.

Ở một sòng bạc nào đó, tràn ngập mùi thuốc lá. Hắc Diêm Tước đi tới nơi này cùng với hai thuộc hạ khác.

Sòng bạc vốn đang ồn ào động ngay lập tức trở nên im ắng.

Sự xuất hiện của hắn thành công thu hút được mọi ánh nhìn của những người ở đây, ai ai cũng tò mò, một người thoạt nhìn đã biết không tầm thường này, sao bỗng dưng lại xuất ở cái sòng bạc khỉ ho cò gáy này?

Mọi người tự giác tránh ra hai bên, nhường ra một đường thẳng cho Hắc Diêm Tước.

Hắn nói với hai thuộc hạ của hắn: "Đem ba người kia tới đây cho tôi."

Hai người này lập tức hướng đám người đi đến, không tốn bao lâu liền bắt lấy ba người đàn ông, đem đến trước mặt Hắc Diêm Tước.

"Thì ra là Hắc Diêm Tước, Hắc tiên sinh! Nghe danh đã lâu.... Ngài kiếm ba người chúng tôi, là có chuyện gì ạ?"

Ba người này vừa thấy Hắc Diêm Tước liền run như cầy sấy.

"Ba người các ngươi lá gan cũng to nhỉ, dám đả động đến người của tôi! Xem ra các người đang chê mạng mình sống quá dai hả?" Hắc Diêm Tước lạnh lùng nói.

"Hắc, Hắc tiên sinh, chúng tôi không hiểu ý ngài lắm...."

Lời chưa kịp dứt thì hai thuộc hạ của Hắc Diêm Tước liền thuận tay đem hai cái ghê bên cạnh đạp thẳng vào người bọn chúng.

"Hắc, Hắc tiên sinh tha mạng!" Ba người này liền lập tức khóc lóc vang xin hắn.

Hắc Diêm Tước cười lạnh nói: "Người phụ nữ mà tối hôm qua các người bắt cóc, tính đến bay giờ là vừa tròn 24 tiếng."

Ba người này vừa nghe liền xanh mặt, "Chúng, chúng tôi quả thật không biết đó là người phụ nữ của ngài, xin ngài tha mạng! Chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh của người khác mà thôi, nếu biết là người phụ nữ của ngài, cho dù có dao kề cổ chúng tôi cũng không dám làm a!"

"Là ai kêu các ngươi làm?" Hắc Diêm Tước hung ác nói.

"Là, là Long ca! Hắn ta cũng chỉ muốn tống tiền mà thôi, tuyệt đối không có làm chuyện gì khác nữa, mấy anh em chúng tôi cũng không hề làm khó vị tiểu thư ấy." Ba người này vừa nói xong liền hướng Hắc Diêm Tước dập đầu, như là gà mổ thóc vậy.

"Tốt, giúp tôi gửi vài lời cho vị Long ca đó, nói tôi muốn gặp hắn, nếu không....."

Chưa đợi Hắc Diêm Tước nói xong, ba người đó liền nói: "Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ đi thông báo ngay!"

Long Hổ Đường, thế lực bao trùm cả thành thị, một trong ba bang phái lớn nhất cả nước.

Hắc Diêm Tước lái xe đến trước cửa Long Hổ Đường, hắn vừa xuống xe lập tức có mười mấy người chạy từ bên trong ra xếp thành hai hàng.

Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh một lát rồi bước thẳng vào.

Sau khi bước qua cánh cửa thứ nhất, chỉ một đoạn đường 20m ngắn ngủn mà có tới 40 người đứng canh gác, trong tay là những thanh đao sắc nhọn.

Hắc Diêm Tước hừ nhẹ một tiếng, không chút do dự bước qua bọn chúng để đi vào đại sảnh.

"Ha ha, Hắc tiên sinh quả thật can đảm. Hôm nay đến Hắc Long Đường là có chuyện gì quan trọng sao?"Những người trong sảnh tách ra thành một đường đi khác, rồi một người đàn ông anh tuấn bước ra nhìn Hắc Diêm Tước tán thưởng.

"Long ca, đã lâu không gặp!" Hắc Diêm Tước hàn huyên nói.

"Đã lâu không gặp, Hắc lão đệ!" Long ca cười lớn.

"Hôm nay Hắc mỗ đến là có chuyện muốn nhờ Long ca giúp đỡ." Có câu nói là nước sông không phạm nước giếng, Hắc Diêm Tước lâu nay là người làm ăn chân chính, tuy thủ đoạn có hơi tàn nhẫn, nhưng việc của bên hắc đạo hắn không bao giờ đả động tới.

Long Hổ Đường của Long ca ở hắc đạo cũng rất có danh tiếng, hắn tất nhiên cũng phải cho chút mặt mũi.

"Chà! Hắc lão đệ quả nhiên sảng khoái! Việc có thể khiến cậu phải tự mình đến, nhất định không nhỏ, Long ca khoát tay, những người còn lại trong sảnh đều lui ra, "Hắc lão đệ, mời ngồi!"

Hắc Diêm Tước ngồi xuống vị trí kế bên, lập tức có người bưng trà tới.

"Hôm nay Hắc mỗ đến là muốn hỏi Long ca có phải gần đây vừa bắt về một người phụ nữ?" Hắc Diêm Tước thẳng thắng hỏi.

Long ca vừa nghe liền hơi sững người: "Là người của cậu? Không phải của tên người Nhật Tả Đằng Triết Dã kia sao?" Hắn không tin hỏi.

"Ha ha, đó chỉ là hiểu lầm, thực ra nha đầu đó là con gái nuôi của tôi, vì ham chơi nên chạy tới Ny Thường làm người mẫu, muốn làm một minh tinh nổi tiếng! Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có mạo phạm đến Long ca, mong anh thứ lỗi." Hắc Diêm Tước vừa nói vừa quan sát sắt mặt của Long ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.