Chương trước
Chương sau
Editor: May
Đáy mắt Lương Thần hơi có chút lên men, sau đó mở cửa ra, nhìn chằm chằm vách tường đối diện hành lang trong chốc lát, liền cất bước đi ra ngoài.
Cảnh Hảo Hảo hơi nghiêng đầu một chút, nhìn bóng dáng Lương Thần, cô rất muốn đứng lên, ôm thắt lưng anh, để anh ở lại.
Cô ở trong tình yêu của bọn họ, hướng đến đều không có tự tin, cô vẫn cảm thấy chính mình là không xứng với anh, bản thân cô biết lúc thích anh, vẫn liều mạng cố gắng khiến cho chính mình trở nên dũng cảm.
Nhưng một câu anh vừa thốt ra kia, trong nháy mắt giết sạch hết toàn bộ dũng khí cô thật vất vả dùng khí lực tích tụ trong mấy ngày nay không còn một mảnh.
Tay cô đặt ở trên bàn, muốn nắm thành quyền đầu cho chính mình một ít sức lực, lại phát hiện toàn thân mình lại có thể như là bị định trụ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Dưới đáy lòng cô rõ ràng, vẫn luôn không có nắm chắc tình yêu của bọn họ, thậm chí vào lúc ban đầu khi cô ý thức được yêu anh, cũng đồng thời làm tốt chuẩn bị tách ra với anh.
Nhưng đã làm tốt chuẩn bị, vì sao vào lúc chia tay bây giờ, vì sao đáy lòng của cô còn có thể tuyệt vọng đau đớn giống như vậy?
Loại đau đớn này, càng tuyệt vọng hơn khi mất đi Thẩm Lương Niên, càng trí mạng hơn khi biết Thẩm Lương Niên trật đường ray.
Cô rất khổ sở.
Thậm chí cô không biết chính mình sai ở điểm nào.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh một chút, anh rõ ràng biết quá khứ của cô và Thẩm Lương Niên, rõ ràng biết cô yêu anh, vì sao còn muốn trêu chọc cô?
Ở trong dây dưa của bọn họ, luôn không phải là cô chủ động đi trêu chọc anh.
Cô muốn hỏi anh một câu, nếu anh ghét bỏ quá khứ của cô, vì sao anh còn muốn bắt đầu với cô? Vì sao còn muốn đối tốt với cô như vậy......
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không biết, trong xương của mình, lại có thể sẽ giống như một oán phụ, chỉ trích một người đàn ông như ạậy.
Thật ra, hỏi thì như thế nào?
Ý tứ trong lời nói của anh rõ ràng như vậy, chính là đang ghét bỏ cô thôi......
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, im lặng không lên tiếng ngồi ở trên chỗ ngồi, cô có thể cảm giác được Lương Thần hơi xoay người, lúc đóng cửa, tầm mắt dừng ở trên người cô thật lâu, sau đó mới chậm rãi kéo cửa lại.
“Cạch” một tiếng, toàn bộ phòng hoàn toàn im lặng xuống.
Ngay trước đó không lâu, trong phòng này, vẫn còn tràn ngập cảnh tượng triền miên thân mật của anh và cô khắp nơi, hiện tại, lại đã rơi vào cục diện mỗi người đi một ngả như thế.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cảm thấy đáy lòng mình hơi trở nên có chút lạnh lẽo, cô ngẩng đầu, nhìn chỗ Lương Thần vừa mới ngồi, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Em cho là, những gì em làm, anh đều biết.”
Cô thật sự cho là anh biết.
Cô ngàn dặm xa xôi đi Thượng Hải tìm anh, cô một thân một mình đi bệnh viện lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể xuống, cô tìm không thấy anh vẫn không ngừng gọi điện thoại cho anh......
Nhưng thật không ngờ, đến cuối cùng, đổi lấy chính là anh không tin.
Lúc Lương Thần ở đây, cô không rơi một giọt nước mắt nào, hiện tại anh đi rồi, cô mới dám tuôn rơi nước mắt xuống.
Hóa ra, thương tổn sâu nhất trên thế giới này, không phải phản bội cũng không phải không thích, mà là xa cách và lạnh lùng sau khi yêu cực hạn đột nhiên.
......
Ánh mặt trời giữa trưa mùa đông, sáng rỡ ấm áp.
Lương Thần lại cảm giác được một cỗ lạnh thấu tâm, anh không biết chính mình rốt cuộc đã dùng tâm tình như thế nào để nhìn con số màu đỏ trong thang máy, nhảy lên số từng tầng một.
Anh cũng không biết chính mình mở bước chân gian nan, đi từng bước một ra khỏi tòa nhà tiểu khu Cảnh Hảo Hảo như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.