Chương trước
Chương sau
“Hửm? Làm sao vậy?”
Thẩm Lương Niên thấy Kiều Ôn Noãn nghiêng đầu, ánh mắt Ôn Noãn nhìn mình, mấp máy môi, vẫn là lên tiếng hỏi: “Tiểu Noãn, có phải Hảo Hảo đã tới đúng không?”
Trong nháy mắt sắc mặt Kiều Ôn Noãn cứng ngắc ở nơi đó.
“Tiểu Noãn, em nói cho tôi biết, Hảo Hảo đã tới, đúng không?”
Kiều Ôn Noãn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một cỗ đau đớn, bắt đầu tùy ý lan tràn, tay bưng bát của cô khẽ run rẩy một hồi lâu, mới trấn định lắc lắc đầu với Thẩm Lương Niên, nói: “Cô ta chưa từng tới.”
“Lương Niên, có phải anh nằm mơ thấy gì không? Sao cô ta có thể tới đây chứ?”
Một câu nói khiến cả người Thẩm Lương Niên nháy mắt liền suy sút xuống.
Cảnh Hảo Hảo không có tới? Là anh nằm mộng?
Trong nháy mắt Thẩm Lương Niên có chút không có tinh thần nằm ở trên giường bệnh, khoát khoát tay với Kiều Ôn Noãn, nói: “Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Kiều Ôn Noãn nhìn Thẩm Lương Niên nhắm mắt lại, đáy mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Cảnh Hảo Hảo đã muốn theo Lương Thần, vì sao Thẩm Lương Niên còn không hết hy vọng, vì sao Cảnh Hảo Hảo còn có thể thời thời khắc khắc ngăn ở giữa cô và Thẩm Lương Niên?
Cô cũng thương anh...... Tuy rằng cô quen biết anh chậm hơn Cảnh Hảo Hảo tám năm, nhưng tình yêu của cô cũng không có kém hơn Cảnh Hảo Hảo!
Thẩm Lương Niên nằm ở trên giường, làm sao cũng không ngủ được.
Anh và Cảnh Hảo Hảo từng thường xuyên tách ra, anh không phải không nhớ cô, nhưng lại không có nhớ nhung như bây giờ.
Thậm chí nhớ thương đến mức, xương cốt toàn thân anh đều đau.
Sao Cảnh Hảo Hảo lại đi theo Lương Thần chứ?
Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, liền cảm thấy hốc mắt chua xót, ngay tiếp theo dạ dày cũng đau lên theo, tay anh dùng sức cầm lấy ga giường, cố nén dạ dày đau đớn, không biết có phải bởi vì biên độ quá lớn hay không, tay anh lập tức liền đưa tới dưới gối đầu, chạm vào một thứ cứng rắn.
Thẩm Lương Niên dừng một chút, sờ soạng ra, rất quen thuộc, mở ra, phát hiện bên trong đặt an tĩnh một chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã tặng cho Cảnh Hảo Hảo!
......
Sáu giờ Lương Thần liền rời khỏi công ty.
Anh cũng không có trực tiếp lái xe về biệt thự, mà là lái xe tràn đầy không mục đích, lái vòng quanh lung tung  đường thành phố Giang Sơn.
Toàn bộ trong đầu anh hiện lên đều là tin tức hôm nay Cảnh Hảo Hảo thăm Thẩm Lương Niên......
Cả người anh ghen tị đến có chút phát cuồng.
Anh rất muốn xông về nhà, nắm lấy người phụ nữ kia, hỏi một câu không có sự cho phép của anh, ai cho phép cô đi gặp Thẩm Lương Niên?
Thậm chí, anh cũng hận không thể nghiền xương Thẩm Lương Niên thành tro, hoàn toàn biến mất từ trên thế giới này!
Nhưng anh sợ chính mình về nhà không giữ vững được tính tình, cho nên mới chạy loạn chung quanh trên đường cái như vậy.
Đêm, dần dần sâu, Lương Thần lái xe đã sắp năm tiếng, ngay tại lúc anh muốn nhìn xem chính mình ở nơi nào, anh mới phát hiện, xe đã bất tri bất giác sắp đến gần biệt thự.
Lương Thần chậm rãi dừng xe ở cửa biệt thự, cũng không có đi vào.
Anh đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Ngẩng đầu, là có thể xuyên qua cửa kính trước xe, nhìn thấy bầu trời đầy ánh sao.
Hiện tại đã sắp hơn mười một giờ khuya, giữa sườn núi vùng ngoại thành, càng trở nên im lặng, Lương Thần ngây người ở cửa biệt thự hồi lâu, mới chậm rãi khởi động xe, lái vào biệt thự.
Xe anh còn chưa có dừng hẳn, cửa nhà liền được người mở ra, Lương Thần tưởng là thím Lâm, cũng không có để ý, chỉ vừa khóa xe, vừa hỏi: “Hảo Hảo đã ngủ chưa?”
“Anh đã trở lại?”
Lương Thần nghe giọng nói như thế, sợ run một chút, anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc một kiện áo ngủ rộng thùng thình màu sắc ấm, một tay đẩy cửa nhà, một tay bưng ly nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.