Chương trước
Chương sau
Kiều Ôn Noãn thật sự không thể xem như là một người phụ nữ rất đẹp, lúc cô ta tiến vào vòng giải trí, còn từng nháo ra phong ba phẩu thuật thẩm mỹ, dù vậy, Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy bộ dạng cô ta rất bình thường, chỉ là sau khi trải qua xử lý trang điểm đậm, tương đối lên trước máy quay được mà thôi.
Ngoài trừ ở studio, bình thường số lần Cảnh Hảo Hảo gặp Kiều Ôn Noãn cũng không nhiều, mỗi lần thấy cô ta, không phải mang theo mặc kính lớn che nửa khuôn mặt, chính là sẽ đội mũ để người ta không thấy rõ diện mạo, cho nên Cảnh Hảo Hảo ngoại trừ biết bộ dạng cô ta không tính là xinh đẹp, cũng không có thật sự gặp qua mặt mộc của Kiều Ôn Noãn.
Cho nên, khi Cảnh Hảo Hảo giẫm bước chân không nhanh không chậm đi đến cửa lớn, nhìn thấy ngoài cửa đứng một cô gái mặc quần jean áo sơ mi voan màu trắng, cô sợ run trong chốc lát, mới ý thức được người nọ là Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn không có trang điểm, Cảnh Hảo Hảo có thể nhìn rõ ràng nốt đậu trên mặt, tóc dài của cô ta tùy ý buộc ở sau đầu, thoạt nhìn có chút lộn xộn.
Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến những lời Từ Dung nói ở trước mặt cô vào đêm qua, sắc mặtcủa cô, trong nháy mắt liền không có biểu tình gì.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, lại vội vàng đi về phía trước hai bước, cách cửa, vội vàng mở miệng nói: “Hảo Hảo, hôm nay tôi tới tìm cô là có chuyện xin cô giúp đỡ.”
Cảnh Hảo Hảo cũng chưa kịp trả lời, Kiều Ôn Noãn liền khẩn cấp tiếp tục nói: “Hảo Hảo, hiện tại chỉ có cô là có thể cứu Lương Niên, cho nên tôi cầu xin cô hiện tại đi bệnh viện nhân dân, nhìn Lương Niên một chút đi.”
Bệnh viện nhân dân?
Lương Niên?
Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu một chút, âm điệu có chút không thể chờ đợi hỏi: “Lương Niên anh ấy làm sao vậy?”
“Mấy ngày nay anh ấy ngày ngày một mình uống rượu giải sầu, tối hôm qua không biết anh ấy uống bao nhiêu, té xỉu ở ven đường, được người đưa đi bệnh viện, người bệnh viện gọi điện thoại suốt đêm thông báo cho tôi, nói dạ dày anh ấy xuất huyết, tôi vội vàng tiến vào bệnh viện, đến hiện tại, cả người anh ấy còn bị vây trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói tình huống của anh ấy rất không lạc quan, tôi không có cách nào, tôi nghĩ đến cô, chỉ có thể nghĩ đến cô, cho nên tôi cầu xin cô hiện tại đi thăm anh ấy đi.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo lập tức liền mất đi huyết sắc, cô không nói gì, chỉ xoay người, liền chạy về phía biệt thự.
Tốc độ cô chạy đặc biệt nhanh, trên đường đã đánh rơi một chiếc dép, cô chân trần dẫm nát lên đá cuội, cấn đau chân cô, cô lại hoàn toàn mặc kệ, chỉ nhan chóng đẩy cửa ra, chạy lên tầng hai, thay đổi quần áo, cũng không để ý tới thím Lâm đi theo phía sau hỏi, liền vội vội vàng vàng cầm túi xách, chạy về phía cửa lớn.
“Cảnh tiểu thư?”
“Cảnh tiểu thư, cô đây là đi đâu?”
Người giữ cửa và thím Lâm một trước một sau hỏi.
Cảnh Hảo Hảo lại như là hoàn toàn không có nghe được, trực tiếp nhảy lên xe Kiều Ôn Noãn, thúc giục Kiều Ôn Noãn nhanh khởi động xe, rời khỏi biệt thự.
......
Thím Lâm trở lại biệt thự, trái lo phải nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là gọi một cú điện thoại cho Lương Thần.
Lúc thím Lâm gọi điện thoại qua, Lương Thần đan họp, di động đặt ở chỗ thư ký, cho nên họp xong, Lương Thần nghe được thư ký chuyển cáo, lập tức gọi về trong nhà một cú điện thoại.
“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đi ra ngoài.”
“Tôi tưởng là chuyện gì, Hảo Hảo không phải là muốn ra cửa một chuyến ư, các người theo cùng là được, về sau loại chuyện này không cần báo cho tôi.” Lương Thần vừa lật văn kiện, vừa không yên lòng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.