Lương Thần ngẩng đầu, nhìn trần nhà, không có lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, hút một hơi thật sâu, có thể bởi vì gấp, bị nghẹn đến anh chợt ho khan một chút.
Qua một lúc, anh mới ngừng ho khan, ngồi thẳng thân thể, nhìn Từ Dung, nói: “Việc này cậu đừng nói cho cô ấy biết, đến bây giờ cô ấy còn không biết.”
Dừng một chút, Lương Thần còn nói: “Cũng đừng nói cho người khác, đừng để lúc đó nháo ồn ào huyên náo, làm đến cuối cùng, loại chuyện này, cứ để cô ấy là người biết cuối cùng, tôi không muốn cô ấy ủy khuất như vậy.”
Lương Thần gọi người phục vụ tới, tính tiền, đứng lên: “Thời gian không còn sớm, cô ấy ở dưới đó chờ tôi lâu rồi, tôi đi trước.”
......
Lương Thần đi ra Túy Tiên Lâu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường.
Cô gái dựa vào một chiếc đèn đường, lẳng lặng nhìn xe đến xe đi trước mặt, như là đang nghĩ nhập thần chuyện gì đó, thế cho nên anh tới gần, cô cũng không phát giác.
“Nghĩ gì vậy?” Lương Thần đứng ở bên cạnh người cô, lấy chìa khó xe từ trong túi ra, mở xe.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nghe được tiếng nói của Lương Thần, cả người theo bản năng lui về sau hai bước, mới quay đầu nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần nhìn khoảng cách bị cô kéo ra, mi tâm nhẹ chau lại, đáy lòng hiện lên một tia không hờn giận, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền bị anh áp chế xuống, đi lên trước, mở cửa xe ra: “Thời tiết có chút lạnh, lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/553033/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.