Kiều Ôn Noãn bị cô nói đến vẻ mặt xấu hổ, thậm chí nhìn cũng không có dám liếc nhìn cô một cái, liền mang theo mất mác không thôi gật gật đầu, xoay người chạy đi như chạy trốn.
Cảnh Hảo Hảo trở lại lều trại, chờ sau khi Thẩm Lương Niên tỉnh rượu, thầm oán với anh hồi lâu.
Thẩm Lương Niên nghe được tiền căn hậu quả, cười ha ha ôm cô vào trong lòng, nói: “Hảo Hảo, đây chỉ có thể nói rõ ánh mắt em tốt.”
Thật ra Cảnh Hảo Hảo đã muốn tiêu khí, nhưng đáy lòng vẫn có chút bất an: “Lương Niên, anh có thể có một ngày, chạy cùng những người phụ nữ khác không?”
“Sẽ không.” Thẩm Lương Niên không hề do dự nói những lời này, anh hung hăng ấn cô vào trong lòng anh, như là muốn dụi cô vào trong cốt nhục, nói: “Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên tôi lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh cô phụ em, ắt gặp trời phạt.”
Một đêm kia, vùng rừng núi hoang vắng, ánh sao rực rỡ, trong ánh mắt Thẩm Lương Niên nhìn cô, lóe ra trang trọng nghiêm túc.
Giọng nói anh dễ nghe mà lại trầm thấp, mang theo một loại sức lực mê hoặc lòng người, một chút một chút, trực tiếp khắc vào chỗ sâu nhất trong lòng của Cảnh Hảo Hảo.
Chuyện tới nay, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể rõ ràng nhớ kỹ bộ dáng Thẩm Lương Niên nghiêm túc thề với cô vào một đêm kia.
Hiện nay, Từ Dung ở chỗ này, lải nhải nói: “Thật ra tôi cảm thấy dáng dấp Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn rất xưng đôi, hai người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/553029/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.