Từ sau đêm Lương Thần rời đi kia, liên tục hai đêm đều không có trở về.
Đêm đó Cảnh Hảo Hảo có thể là bị Lương Thần làm bị thương, luôn luôn ngây người ở trên giường suốt 36 tiếng, mới đi xuống lầu ăn một chút cơm trưa.
Có thể là nằm thời gian quá lâu, buổi chiều Cảnh Hảo Hảo liền đi tản bộ trong sân.
Buổi chiều lúc thím Lâm đi ra ngoài mua đồ, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi bên cạnh hồ bơi ngẩn người, nghĩ Lương Thần đã sắp hai ngày không trở về, chỉ sợ dựa theo tính tình lúc trước, trong một lúc sẽ không về được, dứt khoát bước tiến lên, hỏi: “Cảnh tiểu thư, buổi chiều tôi muốn đi vào thành phố Giang Sơn một chuyến, cô muốn theo tôi ra ngoài dạo một chút không?”
Thím Lâm dừng một chút, tiếp tục nói: “Gần đây Thần thiếu gia có thể sẽ không trở về, dù cô đi ra ngoài, sợ là ngài ấy cũng sẽ không biết, mỗi ngày cô ở nhà, cũng thực không thú vị, tôi cũng không biết cô thích ăn cái gì, cho nên cô đi qua tự mình chọn lựa đi?”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Vậy tôi lên lầu thay quần áo.”
......
Đêm qua Lương Thần uống một ít rượu, vì an toàn của mình và người khác, cũng không có chạy về thành phố Giang Sơn suốt đêm, trực tiếp ở lại một khách sạn nhỏ ở trong trấn.
Khách sạn trong trấn nhỏ, kém cách xa vạn dặm với khách sạn Tứ Quý ở thành phố Giang Sơn của anh, từ nhỏ anh đã sống an nhàn sung sướng, đâu chịu nổi khổ cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/553022/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.