Chương trước
Chương sau
“ Lên!”
Mấy gã đàn ông đã bắt đầu cởi quần áo của mình rồi đi tới, bọn chúng sợ Tiểu Ốc lại ra chiêu, trực tiếp dùng chân giẫm lên tay chân Tiểu Ốc trước, sau đó mới ngồi xổm xuống, đè lên tay chân Tiểu Ốc, làm cho Tiểu Ốc không thể nhúc nhích.
Tên đàn ông thối vừa rồi lên tiếng đã rất nhanh cởi quần áo ra, lại đưa tay lột đồ của Tiểu Ốc ra, khi gã ta kéo quần áo của cô xuống thì Tiểu Ốc đã bắt đầu sụp đổ rồi, chán ghét cô không thể chịu đựng được việc mình bị những tên đàn ông xa lạ, bỉ ổi này đụng vào thân thể của mình. Mặc dù thân thể này vài năm trước đã không còn thuần khiết, nhưng nếu bị những tên này làm nhục thì cô cảm thấy mình hoàn toàn dơ bẩn, từ thân thể đến linh hồn đều hoàn toàn bẩn thỉu.
Nhưng vào thời khắc này, Tiểu Ốc lại không có biện pháp nào để đối phó với bọn người này, đã hết sức, không còn một chút hơi sức nào, tay chân đã bị bọn chúng giữ chặt, quả thật là cô không thể nào cử động nữa.
Không thể tưởng tượng là nhiều sóng gió như vậy cũng đều đã trải qua rồi mà cuối cùng ở đây lại chịu thua cái bọn người thô tục này….
Rốt cuộc là do cô không đủ cẩn thận, lúc trước nhảy xuống khỏi chiếc xe kia thì sẽ không xảy ra việc này!
Tiểu Ốc nghĩ, bọn họ nếu làm thật, thì giết cô xong coi như xong hết mọi chuyện, nhưng nếu để cô còn hơi thở thì nhất định sẽ làm cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là hối hận!
Đột nhiên sau cánh cửa vang lên một hồi thắng xe, sau đó cửa sắt rất nhanh bị người từ bên ngoài kéo ra, mười mấy người vệ sĩ mặc áo đen xông vào hai ba bước liền khống chế được mấy tên kia, ngay sau đó có một bóng dáng quen thuộc đi đến trước mặt Tiểu Ốc ngồi xổm xuống, cởi áo khoác ra khoác lên người Tiểu Ốc, ngọn đèn trong kho hàng không được sáng cho lắm, Tiểu Ốc chỉ nhìn thấy lờ mờ, chỉ cảm thấy thời điểm anh ta nhích lại gần, khuôn mặt này như thế nào nhìn hồi lâu lại giống Đậu Diệc Phồn như đúc…
Chẳng lẽ sinh ra ảo giác sao?
Ở thời điểm Tiểu Ốc đang cảm thấy mình sinh ra ảo giác, người kia lại ôm lấy cô, đi ra ngoài, sau đó nói với những người phía sau: “ Người của tao mà cũng dám động tới, đúng là lá gan không nhỏ, xử lý bọn chúng!”
Thanh âm kia...
Đúng là Đậu Diệc Phồn không sai, nhưng anh ta sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ anh ta nhận ra thuật dịch dung của cô? Sau đó âm thầm bảo vệ hoặc là theo dõi ?
Chuyện này để sau hãy hỏi, Tiểu Ốc bây giờ quan tâm nhất là một sự việc khác:
“ Anh không thể giết bọn họ.”
“ Vì sao?”
Có người dám làm nhục nhân viên của anh, nên giáo huấn một lần, nếu không về sau ai cũng leo lên đầu anh ngồi thì sao. Đừng nói là, cô gái này là hạng người lương thiện, nhìn qua cũng không giống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.