“Một nhà hàng sang trọng nào đó”. Lúc lên lầu bà nghe thấy Mộc Trạch Khải nói chuyện điện thoại.
“Nhất định là nhà hàng sang trọng nhất, mẹ, con cũng không ăn cơm nhà nhé”! Tiểu Ốc nói xong đi vào nhà lấy một ít đồ rồi chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Ốc, Mộc mẹ tươi cười dịu dàng: “Con bé này, lớn rồi mà còn dính anh trai như sam”.
Thực ra bà rất vui nếu như Tiểu Ốc kết hôn với Mộc Trạch Khải, như vậy phố Tam Hoàng giao cho Tiểu Ốc sẽ không có gì phải lăn tăn cả. Còn nếu Tiểu Ốc không thể gả vào Mộc gia thì không thể biết được tương lai sẽ thế nào, con gái mà gả ra ngoài giống như tát nước đổ đi.
Mộc Trạch Khải cùng một mĩ nữ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, anh đắm đuối nhìn mĩ nữ như ăn thay cơm: “Đã có ai nói với em rằng em rất xinh đẹp, giống như Lâm Chí Linh vậy. Đặc biệt là đôi mắt to có hồn, sao trên thế giới lại có cô gái xinh đẹp dường này chứ”?
Cô gái xấu hổ đỏ mặt: "Trạch Khải, anh nói vậy làm em rất xấu hổ".
"Em thật đáng yêu". Mộc Trạch Khải cười cười.
Tiểu Ốc đứng ở phía xa nhìn thấy anh nở nụ cười trong sáng, mà anh từ trước tới giờ chưa bao giờ cười với cô, anh có thể tao nhã, dịu dàng, ngọt ngào rót mật vào tai bất cứ cô gái nào trừ cô ra. Đối với cô, anh lúc nào cũng chỉ trưng ra bộ mặt thối.
Cô thích nụ cười của anh, nhưng không thích anh cười vì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-dao-hoa-xin-can-than/1554546/chuong-17.html