Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi ‘phòng tổng thống’, cũng không nhìn Hình Thiên đi theo ra ngoài, trong âm thanh lộ ra lạnh lùng nói: “ Tôi không qua Hội trường nữa…”
“ Lão đại, hôm nay là chúc mừng tròn năm, anh không có mặt sẽ không tốt lắm hay không?” Hình Thiên cau mày, biết lão Tổng giám đốc nhắc tới nhà họ Hàn làm cho lão đại tức giận, “ Chỗ ông cụ cũng không tiện ăn nói!”
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hình thiên, “ Tôi cũng cần nói với ai sao?’
Hình Thiên im lặng, âm thầm nhếch miệng, nhắm mắt ê a nói: “ Anh là Tổng giám đốc Thiên Lân, lễ chúc mừng như vậy….Anh không có ở đây…..”
“ Đường Lam sẽ ứng phó!” Lãnh Tĩnh Hàn nói xong, xoay người đi khỏi, để lại Hình Thiên bộ dạng biệt khuất giống như nuốt phải một con ruồi.
“ Anh là lão đại, anh định đoạt…” Trong lòng Hình Thiên kêu rên; tôi ở lại sẽ trở thành con chốt thí a, lão đại!
Dĩ nhiên, anh ta có trở thành vậy hy sinh hay không, Lãnh Tĩnh Hàn không có tâm tình để ý tới, anh đi thẳng xuống bãi đậu xe, lên xe, khởi động máy, đạp cần ga, buông thắng xe….làm liền một mạch, chiếc xe xinh đẹp chuyển động, bánh xe ma sát mặt đất lèm theo âm thanh rít gào chói tai vọt ra khỏi bãi đậu xe.
Rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, môi bạc nhấp nhẹ, con ngươi sắc bén khẽ nheo lại, anh đạp lút cần ga, kim đồng hồ nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cung-chiu-vo-yeu/3077804/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.