Chương trước
Chương sau
Khoảng 1 tuần sau, sau khi cô điện thoại cho Nhật Trường nhờ anh sang trông hộ Susu và Susi đang ngủ để cô sang đón Trọng Khang và tất nhiên anh đồng ý.
Cô lái xe đến nhà Trọng Khôi, khung cảnh vẫn như lúc trước không khác nhau là mấy, cô bấm chuông người bước ra mở cửa là ông quản gia, vừa nhìn thấy cô ông rất bất ngờ:"Thiếu phu nhân cuối cùng thì cô cũng đã trở về rồi..." tiếp sau đó là ông lại tay lau lau khóe mắt của mình biểu hiện như sắp khóc, nhưng ngặt nổi cho dù ông có cố biểu đạt là mình đau khổ như thế nào nhưng nước mắt vẫn không rơi ra dù chỉ là 1 giọt. Cô thở dài nhìn ông quản gia diễn sâu sao ông lại thích diễn như vậy chứ. Mỉm cười nhẹ cô nói:"Bác cho cháu vào đón Trọng Khang nhé, cháu đang rất gấp ạ."
_Ôi trời tôi vô ý quá mời thiếu phu nhân vào trong ạ. Lúc này ông mới nhớ nãy giờ mình không có mời cô vào nhà, lòng ông tự trách mình không có phép tắc gì hết.
_Vâng, mà bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân gì nữa, bác gọi tên cháu được rồi. Cô mỉm cười nhẹ rồi bước vào trong.
Vào tới cửa cô nhìn thấy ông Nhân và bà Hằng đang cùng ngồi chơi với con trai mình, còn cái người kia thì đang ngồi trên ghế salon xem báo, bước lại gần cô mỉm cười nói:" Chào hai bác, xin phép 2 bác cho cháu đón Trọng Khang về ạ".
_Oh Như Lam à, ngồi đi con sao không để thằng bé ở chơi thêm vài ngày nữa. Thấy cô ông bà tươi cười, nghe cô nói muốn đón Trọng Khang về cả 2 lại cảm thấy buồn, cháu nội của mình mà chỉ được ở chung có vài ngày ông bà thật cảm thấy không đủ.
Nghe ông bà nội muốn giữ mình lại thêm nữa, Trọng Khang vội phản kháng lại, cậu thực rất nhớ 2 em gái bảo bối của mình nha: "Con muốn về, mẹ mau đưa con về đi."
_Ơ...sao thế? Sao tự nhiên con lại nằng nặc đòi về vậy? Ở lại với ông bà vài ngày nữa nhé. Bà Hằng ngạc nhiên nhìn cháu trai mình, chẳng phải là lúc nãy vẫn còn vui vẻ chơi với ông bà hay sao, sao giờ lại vậy chứ?
_Con muốn về, con muốn về....con nhớ em lắm... Cậu vì muốn về nên vô tình nói ra chuyện bí mật của mẹ.
_Hả em?... Em nào? Ông bà nhìn cô đầy khó hiểu.
_À...dạ...tại Trọng Khang nhớ tới bé con của chị hàng xóm của con đó mà... Cô cười gượng...nói lắp ...
Người im lặng xem báo từ nãy tới giờ mới nhàn nhạt mở miệng:" Em mới từ Anh Quốc về thì làm gì có hàng xóm?" Theo thông tin anh moi được từ Cảnh Nguyên thì mới biết được thì ra 2 năm nay cô sang Anh Quốc mà anh không biết, cho nên dù anh có lục tung cả nước Việt Nam này lên cũng không hề tìm được 1 chút manh mối nào từ cô.
Mắt cô có 1 chút giao động nhưng vẫn giữ bình tĩnh cô chỉ mỉm cười vút tóc con trai nói:" Con chào ông bà đi rồi chúng ta về." Nói xong cô quay sang nói với ông bà:" Chào 2 bác con xin phép về ạ." còn Trọng Khôi ngay cả mặt cô cũng không nhìn huống hồ chi lời anh nói với cô.
_Chào ông bà nội con về, chào ba . Trọng Khang ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, cậu rất muốn về ngay để gặp 2 em gái của mình.
_Uhm vậy thôi con về nhé. Bà Hằng thấy cháu trai nôn nóng về quá nên cũng không giữ lại nữa, dù gì thời gian cũng còn dài mà.
_Vâng . Cô mỉm cười nhẹ gật đầu rồi nắm tay Trọng Khang đi ra khỏi cửa, từ đầu tới cuối vẫn chung thủy xem Trọng Khôi như người vô hình.
Mắt nhìn thấy cô rõ ràng là nghe nhưng lại không trả lời mình, mặt anh tối sầm lại, tức giận tới nỗi xé nát tờ báo trong tay, anh biết là mình sai, mình có lỗi nhưng cô có cần tuyệt tình như vậy không, nói với anh 1 câu cũng không được sao? Anh đứng lên lấy áo khoác rồi bỏ ra khỏi nhà trong sự ngơ ngác của ba mẹ mình.
Những người giúp việc trong nhà thấy thiếu phu nhân thì mừng lắm, từ lúc cô đi họ thật rất nhớ cô nhưng không dám nhắc vì sợ thiếu gia mắng, họ đứng lấp ló nhìn cô trong lòng không ngừng cảm thán thiếu phu nhân của họ đúng là ngày càng xinh đẹp nha. Phía sau lưng truyền đến giọng nói của ông quản gia:" Các người nhiều chuyện đủ chưa, còn không mau đi làm việc của mình đi."
Bọn họ giật mình mỗi người 1 hướng đi làm việc, còn 1 người đang định bước đi thì ông quản gia lại nói:" Em Năm, tôi không phải nói em nhiều chuyện đâu, tôi nói bọn họ thôi, em đừng hiểu lầm ý tôi nha."
_Tôi cũng là người làm thôi cho dù ông có nói tôi thì cũng đúng mà. Giọng chị Năm lạnh nhạt
_Em làm sao mà giống họ được chứ. À em Năm này tôi vừa mới mua 2 vé xem phim tối nay em rảnh không? Tôi với em đi xem nhé. Giọng ông quản gia ngọt ngào, trong ánh mắt nhìn chị Năm tràn đầy nhu tình.
_Sao lại mời tôi. Chị Năm đỏ mặt nói
_Tôi vì...vì...thì em cũng biết là tôi thích em rồi còn gì? Tôi mặc kệ tôi đã xin phép ông bà chủ rồi, tối nay em phải đi đó. Nói xong ông quản gia đi thẳng luôn, còn chị Năm vẫn còn thẹn thùng đứng đó.
Trọng Khôi dừng bước trước cửa 1 căn hộ cao cấp, anh cười cười nói:" Bảo bối, em ở đây sao? "Anh không vào nói chính xác hơn là không thể vào, đứng khoảng 1 lúc anh dời gót bước đi, anh sẽ vào nhưng không phải hôm nay.
Trong 1 tuần này hình bóng của 1 người con gái người Anh, cứ hiện lên trong đầu của Nhật Trường và nhất là những lời cô ấy nói lúc 2 người gặp mặt nhau, cô nói sẽ buông tay anh còn nghĩ là cô nhất thời chỉ nói lúc giận nhưng thì ra không phải vậy, cô thật sự đã buông rồi, sao bây giờ anh lại cảm thấy tĩnh mịch đến vậy chứ. Những tin nhắn ngày trước cô gửi cho anh, lúc đó anh cảm thấy rất phiền phức có khi anh không xem mà trực tiếp xóa luôn nhưng cho đến bây giờ lại bất đồng, anh lại mong chờ tin nhắn của người đó nhưng chiếc điện thoại vẫn im lặng không có tin nhắn từ người đó cho dù có cũng chỉ là của người khác mà thôi. Nhìn thấy anh cứ suy nghĩ mông lung, Như Lam khều tay anh hỏi:" Nhật Trường, anh sao vậy? Sao mấy ngày nay em thấy anh lạ thế? Có chuyện gì à?"
_Hả? à...ừ...không có gì. Anh giật mình nói lắp
_Uhm vậy mà em tưởng anh gặp chuyện ? gì Cô mỉm cười định bước đi thì anh gọi lại:
_Như Lam này... Anh...
_Anh sao vậy? Cô tròn mắt nhìn anh.
_Anh...à...ừ... Nếu như trong đầu em cứ nghĩ về 1 người thì đó thì có nghĩa là gì? Anh khó khăn mở miệng
_Có nghĩa là anh đã có tình cảm với người ta rồi, tại anh không muốn chấp nhận điều đó thôi. Cô mỉm cười giải thích.
_Nhưng mà...anh...
_Anh mau đi đi vẫn còn kịp đó, đừng để sau này hối hận không kịp, hãy bắt đầu từ 1 chút tình cảm này mà phát triển thành tình yêu đi . Cô mỉm cười khích lệ
_Em...Em biết... Anh bất ngờ.
_Uhm lúc cô ấy sang đây có điện thoại cho em. Cô trả lời bình tĩnh
_Sao cô ấy không nói với anh 1 lời nào hết vậy? Anh khó hiểu.
_Con gái nói chuyện với nhau, nói với anh làm gì, em từng hỏi cô ấy, tại sao biết anh thích em mà vẫn không ghét, vẫn nói chuyện bình thường với em? Anh biết cô ấy trả lời sao không ? Cô cười cười
_Cô ấy nói sao? Anh tò mò
_Cô ấy nói: Người anh yêu là em, thì cho dù ghét em cũng đâu có ích lợi gì, thay vì ghét em thì cô ấy sẽ trở thành bạn với em như vậy tốt hơn, có khi anh sẽ giúp anh không còn ghét cô ấy nữa.
_Thật sao? Anh bất ngờ
_Thật, cô ấy là 1 cô gái tốt anh hãy giữ cô ấy đi. Cô khuyên nhủ anh
Anh đứng bật dậy cười tươi:" Cám ơn em Như Lam, cám ơn em."
_Anh mau đi đi. Cô hối thúc
_Anh biết rồi.
Nhật Trường chạy đi, cô mỉm cười vậy là cuối cùng anh cũng biết mình cần gì rồi. Nhìn 3 đứa con đang nằm ngủ ngoan ngoãn niềm hạnh phúc trong cô lại dâng lên, hạnh phúc với cô đơn giản chỉ có thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.