Sáng sớm, trong phòng bệnh yên tĩnh, vài tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Hạ Tiểu Lạc trở mình, mở ánh mắt còn mơ màng ra, một khuôn mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện, cô không khỏi giật mình.
“ Tỉnh? ” Lăng Thiên Dực có bộ dáng bất cần đời đưa tay sờ sờ cái trán của cô gái nhỏ trên giường bệnh.
“ Uhm, không sốt nữa, coi như thuốc có tác dụng. ”
“ Tôi.... Bị làm sao vậy?” Hạ Tiểu Lạc đang nói chuyện cảm giác cổ họng nhói đau một cái.
“ Cô bị sốt, tới 39 độ, là tôi đưa cô đến bệnh viện. ” Lăng Thiên Dực nhếch môi, lộ ra một nụ cười, chờ nghe lời cảm kích. Hạ Tiểu Lạc cổ họng khô khốc, có chút nói không ra lời, huống chi cô cũng không muốn nói chuyện với cái đàn ông thối này. Thời gian một phút lẳng lặng trôi qua, Lăng Thiên Dực không nghe được một tiếng cảm ơn của cô, trong lòng liền không vui, khuôn mặt góc cạnh đanh lại, mang theo bộ dáng tuấn lãng đứng lên, trong ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.
“ Này, cô gái chết tiệt kia, ngày hôm tôi qua đem cô từ trong tay lão già xấu xí cứu ra, lại đưa cô đến bệnh viện, cho cô phần trị liệu tốt, còn thức suốt một đêm trông cô. Cô bây giờ đã hạ sốt, người cũng thanh tỉnh, chẳng lẽ một tiếng cám ơn cũng không nói được với tôi sao? ” Lăng Thiên Dực nắm cằm của cô gái nhỏ, dường như muốn ăn thịt người ta luôn.
“ không có, tôi đối với anh không lời để nói, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cung-chieu-vo-tram-phan-tram/33079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.