Chương trước
Chương sau
Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị chích ống tiêm kia cho Thiển Hạ thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến một chút xôn xao.

Giống như đang có rất nhiều người đang tới.

Còn có người gõ cửa muốn đi vào phòng.

Đáng giận, hôm nay tiêm ống thuốc này không được rồi.

Sau đó cô lập tức giấu ống thuốc kia xuống dưới túi bộ quần áo hộ lý, ngaylúc đó thì cửa phòng cũng bị mở ra, người bước vào là một nữ bác sĩ vàhai người hộ lý, còn có thêm một người nữa là em gái Hứa Mùi Thơm củacô, lúc Hứa Mùi Thơm tiến vào còn nhìn cô một hồi.

Tronglòng Hứa Mộng Phỉ cực kỳ khẩn trương, có phải cô đã để lộ ra sơ hở gìhay không, chỉ mong ngàn vạn lần đừng bị em gái phát hiện ra.

Cô cố gắng duy trì sự trấn định, tiếp đó cô cúi đầu phụ giúp xe tiêm thuốc đi ra ngoài.

"Đợi một chút, cô là hộ lý mới tới sao, thế nào mà tôi lại chưa từng thấy qua cô?"

Dale cũng không biết mặt hết tất cả hộ lý trong bệnh viện này nên cô rấtmuốn biết vấn đề này, sau đó cô nhìn người hộ lý bên cạnh để cô ấy hỏirõ giúp cô.

"Đúng, tôi mới đến, cũng chưa thông thạo nhiều, về sau vẫn mong cô chỉ dạy nhiều hơn. Tôi phải đi ra ngoài trước rồi."

Hứa Mộng Phỉ lại tận lực đè thấp giọng nói để trả lời cho cô hộ lý kia.

Cô gái hộ lý và Dale cùng trao đổi ánh mắt với nhau sau đó nói: "Tốt."

Hứa Mộng Phỉ cúi đầu đẩy xe tiêm thuốc đi ra ngoài, lúc đi ra cửa cô cũngkhông dám ngẩng đầu lên bởi vì cô sợ ánh mắt sắc bén của Tần Trác Luânsẽ nhìn ra cái gì đó.

Mãi đến khi về đến phòng nghỉ ngơi thì cô mới triệt để thả lỏng.

Cô nghĩ nếu hôm nay cô đã giả dạng thành vai hộ lý mới đến rồi, như vậyhiện tại người hộ lý bị cô đánh bất tỉnh phải không có ở đó mới đúng.

*

Tần gia

"Ông xã, ông nhìn xem người trên TV có phải là con trai của chúng ta hay không?"

Cha mẹ của Tần Trác Luân là ông Tần và bà Tần hiện tại đang ngồi trongphòng khách ăn trái cây xem tivi, nhưng ông Tần lại chỉ lật báo xem tintức mà thôi.

Bà Tần chỉ chỉ tin tức trên tivi rồi hỏi chồngcủa mình, bà nghĩ không biết có phải chính mình bị hoa mắt nhìn lầm rồikhông.

Con trai làm sao có thể ở trên TV, còn có cô gái chụp cùng con trai bà trên tấm ảnh kia, mà cô gái kia nhìn qua cũng có phầnquen mắt nhưng bà lại không thể nhớ ra cô gái kia chính xác là ngườinào.

"Là con trai của chúng ta, còn cô gái kia chính xác làbạn gái của Trác Luân, bà không nhớ rõ sao, ba năm trước đây, Trác Luâncó dẫn một cô gái về gặp chúng ta, tôi nghĩ chắc hẳn là cô gái này,nhưng mà không phải hai đứa đã chia tay ba năm trước rồi sao, hiện tạinhư thế nào đã lại hòa hợp rồi?"

Vẫn là ông Tần có trí nhớ tốt hơn, ông vừa nói như vậy thì bà Tần cũng nhớ lại chuyện trước đây.

"A..., tôi nhớ rõ cô gái kia còn rất hoạt bát, tên, tên gọi là gì ấy nhỉ, ôngxã, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, ông giúp tôi nhớ lại xem."

Bà Tần đi đến sau lưng ông Tần giúp ông đấm lưng để cho ông có thể nhớ lại tên của cô gái kia.

"Hứa Mộng Phỉ, cô gái kia nói mình là người thích mơ mộng, có một người emgái tên là Hứa Mùi Thơm, mà cô em gái Hứa Mùi Thơm kia cũng là diễn viên đóng phim đấy, bà nghĩ ra chưa? Bà xã, đừng ngừng, mau tiếp tục giúptôi đấm lưng, tôi đang cảm thấy rất thoải mái đi."

Ông Tần nhìn bà xã không còn giúp ông đấm lưng nữa nên ông tỏ ý như đang bất mãn vậy.

"A..., là cô gái đó, tôi cũng nhớ ra rồi, hiện tại hai đứa đã hòa hợp lại, màtôi đối với cô gái Mộng Phỉ này cũng không có cảm tình lắm, còn ông thìsao? Ba năm trước đây nó khiến con trai của chúng ta chịu tổn thương,hại con trai của chúng ta liên tục mấy tuần lễ đều ủ dột không có sứcsống, hiện tại con trai rất không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại nên tôikhông hy vọng hai đứa sẽ ở cùng một chỗ."

Nghĩ tới chuyệntrước đây con trai đã vì cô gái Hứa Mộng Phỉ này mà mỗi ngày đều chỉuống rượu mà không muốn đến công ty, nhốt mình ở trong phòng không ăncái gì, chỉ muốn uống rượu thì tâm trạng lập tức không tốt rồi.

Nếu không phải nhờ có Lôi, Hỏa Viêm Diệu và anh trai Hỏa Viêm Trạch đếnkhuyên giải thì không biết con trai bà có bị cái cô gái Mộng Phỉ kia hại chết hay không nữa.

"Biết là vậy, nhưng nếu con trai thựcsự thích thì dù chúng ta muốn phản đối cũng sẽ không có tác dụng, chúngta cũng chỉ có thể chiều theo nó mà thôi, nhưng mà nếu hai đứa thật sự ở cùng một chỗ, nói không chừng chúng ta còn có thể nhanh chóng được ẵmcháu đó."

Trái lại ông Tần lại không muốn can thiệp đến đờisống sinh hoạt tình cảm của con trai lắm, việc con trai thích mới làquan trọng nhất.

"Được rồi, tôi cũng không can thiệp, contrai muốn thế nào thì đều tùy theo nó vậy, tốt nhất là nên sớm cho chúng ta ẵm cháu một chút, như vậy tôi còn có thể có chút ấn tượng tốt với cô gái Hứa Mộng Phỉ này."

Ông Tần thấy bà Tần có vẻ đã được khai thông, ngẫm lại cũng không phải là bà có tư tưởng quá mức phong kiến.

Mà cuộc đối thoại của hai người họ đều đã bị một người làm trong nhà nghelén hết tất cả. Sau đó cô người làm lập tức trốn vào toilet, đóng cửaphòng tắm, nhỏ giọng gọi điện thoại nói tin tức vừa nghe được cho Hứatiểu thư.

"Hứa tiểu thư, tôi nói cho cô một tin tức tốt, tôi vừa mới nghe ông chủ và bà chủ nói chuyện của cô, bọn họ đã quyết địnhsẽ không can thiệp vào chuyện của cậu chủ và cô, cô cứ yên tâm đoạt cậuchủ lại đi, đến lúc đó đương nhiên cô sẽ trở thành thiếu phu nhân thìcũng đừng quên tôi nha."

Gương mặt cô người làm vừa cười vừa ra sức nịnh bợ thật sự làm cho người ta nhìn mà rất không thoải mái.

Mà trong bệnh viện, lúc Hứa Mộng Phỉ đang chờ cơ hội ra tay thì nhận đượccú điện thoại này khiến trong lòng cô thật sự rất đắc ý.

Muốn tranh đấu với Hứa Mộng Phỉ cô cũng không phải là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể đảm đương được đâu.

Cho nên cô nhất định phải đạt được. Cho dù phải dùng đến tất cả các biệnpháp, phải hy sinh người khác, dẫm xuống vai người khác để leo lên mớiđạt được thì cũng không sao cả.

Hiện tại Tần Trác Luân vẫnngồi bên ngoài phòng bệnh, em gái và vị nữ bác sĩ kia cũng đã đi khỏi,còn một hộ lý khác cũng vừa đi tới, không biết đang cùng Tần Trác Luânnói chuyện gì đó, do cách nhau quá xa nên cô cũng không có nghe rõ ràngđược là chuyện gì.

Cô nhìn đến biểu tình trên mặt của TầnTrác Luân, hẳn là anh có chuyện gì muốn ra ngoài nên Tần Trác luân đểcho cô hộ lý chiếu cố thật tốt cho Tô Thiển Hạ.

Lập tức côphải tìm cách chớp lấy cơ hội trọng yếu nhất là phải đánh bất tỉnh nữ hộ lý trước mặt mình kia, tiếp đó đi giải quyết việc cô muốn làm.

Cô vụng trộm đi về phòng nghỉ.

Mà nữ hộ lý bị cô đánh bất tỉnh cũng trùng hợp tỉnh lại.

"Đầu của tôi, người nào đánh tôi hôn mê, cô, giúp tôi một chút với."

Người nữ hộ lý kia cũng thực ngu dốt, vậy mà lại muốn người đánh cô hôn mê là Hứa Mộng Phỉ giúp cô.

Hứa Mộng Phỉ làm bộ hảo tâm giúp cô hộ lý, sau đó lại giơ giày cao gót lênđánh nữ hộ lý bất tỉnh lần nữa, lần này còn chưa kịp đánh bất tỉnh thìnữ hộ lý kia đã phản kháng muốn chống trả rồi.

Hứa Mộng Phỉgiơ gót giày cao gót nhọn hoắt về phía mặt người nữ hộ lý đánh xuống,trên mặt của cô hộ lý kia bị gót giầy nhọn hoắt cào rách khiến cho xuấthiện rất nhiều vết thương chảy máu.

"Thật sự là lãng phí thời gian của tôi."

Hứa Mộng Phỉ nghĩ nghĩ, cô lập tức nghĩ tới một người.

Đúng, phải tìm hắn.

Người kia là mối tình đầu của cô.

"Alo, là Hàn Kiệt phải không, là em Mộng Phỉ, em hiện tại đang ở xxxxxxx, anh nhanh tới giúp em, em có phiền toái."

Hàn Kiệt là một người đàn ông thật thà phúc hậu, không sai, hắn vẫn thíchHứa Mộng Phỉ, chỉ là Hứa Mộng Phỉ tham lam hưởng thụ phú quý, tiêu tiềnnhư nước đổ.

Ba năm không thấy, hiện tại một cú điện thoại của Hứa Mộng Phỉ đã khiến hắn lập tức chạy tới cái bệnh viện này.

Hắn tìm được Hứa Mộng Phỉ trong phòng nghỉ.

"Không tệ, hễ kêu là tới, anh quả nhiên làm được, anh giúp em dẫn cô ta đi,đừng để cho cô ta làm cản trở chuyện của em, Hôm nào em mời anh ăn cơm."

Hứa Mộng Phỉ không muốn tán gẫu nhiều với Hàn Kiệt, trái lại năm đó hắn nói câu nói kia ra thì quả nhiên nói được thì làm được.

Ba nămnay cô không hề liên hệ với hắn, vậy mà hắn còn có thể vì một cú điệnthoại đã lập tức chạy tới, điều này thật sự khiến cho lòng cô có điểmcảm động.

*

Lôi không muốn để cho Nhiễm Nguyệt nhìn thấy mình, vì vậy anh lựa chọn buổi tối mới đi đến công ty.

Đêm nay anh vừa đến công ty, đứng trong thang máy đi lên trên lầu.

Vừa ra khỏi thang máy, trực tiếp nhìn thấy một người, là ở trước thang máy.

"Xin chào."

Nhiễm Nguyệt mỉm cười chào hỏi với anh, đương nhiên lúc đó cô cũng nhìn thấymặt anh, anh và cô hai người đều trầm mặc xuống.

"Là em?"

Lôi hết sức kinh ngạc, anh có suy nghĩ muốn quay đầu đi thẳng, anh đã trốntránh cô bốn năm, như thế nào còn có thể cùng nhau gặp phải, kỳ thậtngày đó anh cũng đã nhận ra cô đến đây làm việc, cho nên mới hốt hoảngrời đi.

Hôm nay còn đặc biệt đụng phải ở buổi tối như vậy, như thế nào lại có thể gặp được.

"Đúng, là em, em biết anh không muốn nhìn thấy em, đã vậy thì tạm biệt."

Giọng điệu Nhiễm Nguyệt thật bình tĩnh, cô một mực chỉ muốn nhìn rõ bóng lưng kia có phải của anh hay không?

Vì để xác định suy đoán của mình nên đêm nay cô đột nhiên có ý tưởng này,sau khi dỗ con trai đi ngủ thì lập tức chạy đến công ty xem, không nghĩrằng ảo tưởng của cô lại trở thành sự thật, thật sự là anh, nhưng trongmắt anh rõ ràng là muốn quay đầu tránh đi ánh mắt cô.

Tronglòng một trận chua xót, dù cô chưa từng quấn quít anh nhưng anh vừa nhìn thấy cô thì giống như nhìn thấy một cái quỷ quái gì sao?

Cô nói xong, đi vào trong thang máy, nhấn nút xuống lầu một.

Lôi nhìn cô đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, anh cũng khôngđuổi theo, đây là điều mà anh vẫn mong muốn không phải sao.

Nhưng ánh mắt ảm đạm u buồn kia của cô lại cứ gắt gao quấn lấy tâm của anh, anh bị làm sao vậy?

Từ trước đến nay luôn thông minh nhanh nhạy lại cẩn thận như anh, vậy màlại không chú ý tới có một cái camera đang quay một màn anh và NhiễmNguyệt gặp phải nhau, kể cả việc bọn họ đang nói cái gì hay làm cái gì.

Anh mang theo tâm tình vừa phức tạp vừa phiền loạn trở về văn phòng của mình.

Đi vào cửa văn phòng, anh mới vừa ngồi xuống, ánh mắt vô ý nhìn qua mànhình theo dõi, giống như có một cái bóng đen đang đi ra khỏi công ty.

Anh vội vàng trấn định tinh thần chuyên tâm xem xét từng đoạn băng theodõi, thật sự có người vừa trà trộn vào công ty, vậy cái bóng đen kia làai?

Quả đấm của anh liên tiếp đấm trên mặt bàn.

Anh vậy mà nhất thời lơ là để cho một người lẫn vào công ty lại còn thành công thoát đi.

*

Biệt thự bờ biển

"Mai tổng, ngài xem, đây là một ít ảnh chụp những người có quan hệ thânthiết với Tần Trác Luân mà chúng tôi dựa theo lời ngài phân phó chongười chụp được."

U Tuyết vừa bước vào ngôi biệt thự bờ biển này thì tâm tình dị thường không yên.

Lần này cô mang theo tâm tình cực kỳ hèn mọn đến để thông báo một chút tintức tốt cũng là một số chuyện có đột phá tốt tìm đến Maynor Hàn.

"Tôi nhìn xem."

Mặt Maynor Hàn không chút thay đổi tiếp nhận cặp tài liệu mà cô đưa tới.

Từ bên trong lấy ra một ít ảnh chụp.

Là Lôi và Nhiễm Nguyệt gặp nhau tại thang máy, ánh mắt rắc rối phức tạptrong nháy mắt đó bị máy ảnh chụp được rơi vào trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ hừ một tiếng cười lạnh.

Lần này hắn sẽ thử lợi dụng thư ký của Tần Trác Luân và giám đốc bộ phận quảng cáo làm mục tiêu công kích vậy.

Theo như hình ảnh trong tấm hình thì giữa hai người bọn họ ánh mắt có traođổi. Hắn lập tức kết luận giữa bọn họ nhất định có chuyện.

"Cô ra ngoài đi, tôi không cho gọi cô thì cô cũng không cần tới nơi này."

Hắn xoay người, lạnh lùng để lại một mệnh lệnh cho U Tuyết rồi bỏ đi.

"Vâng, Mai tổng."

U Tuyết nghĩ có thể cô mang đến tin tức còn chưa đủ tốt để khiến hắn caohứng, vậy cô nghĩ chính mình nên cố gắng làm việc thật tốt hơn nữa,chính cô như vậy có thể sẽ hấp dẫn được lực chú ý của hắn đi.

U Tuyết đi rồi, Maynor Hàn mới đi đến cửa trước, vén một góc rèm lên, tận mắt thấy U Tuyết ngồi xe rời đi thì hắn mới hạ rèm xuống.

Sau đó hắn gọi điện thoai cho Hứa Mộng Phỉ.

"Hàn, Hàn, anh tìm tôi, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi thật sự rất vui..., có phải anh nghĩ muốn tôi rồi phải không?"

Hứa Mộng Phỉ đang nghĩ ngợi sẽ dùng cách nào lừa gạt Tần Trác Luân rời đikhỏi bệnh viện thì Maynor Hàn lại gọi điện thoại đến. Cô mừng rỡ, lậptức trốn đến một nơi ít người nghe điện thoại của hắn.

"Chuyện tôi giao cho cô thì cô làm được như thế nào rồi?"

Maynor Hàn lạnh lùng nói ra, đối xử vô tình với cô tựa như đối đãi với một hạt cát vậy.

*

"Anh không muốn tôi sao? Sự tình đang tiến triển rất tốt, tôi sẽ nội trong kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ, anh cứ yên tâm."

Nghe được giọng nói có chút vô tình của hắn thì trong lòng Hứa Mộng Phỉ mộttrận khổ sở, trước nay bất kể là người nào vô tình với cô thì cô đều sẽkhông khổ sở như vậy, nhưng hắn lại là người cô thích.

Là người thật sự trong lòng cô.

"Tốt."

Maynor Hàn vốn định nói chuyện tình cảm ái muội giữa Lôi và Nhiễm Nguyệt choHứa Mộng Phỉ biết, để cho cô có thể lợi dụng điểm này nhưng hắn lạikhông nói mà cúp luôn điện thoại.

Hứa Mộng Phỉ nhìn màn hình điện thoại di động rồi ngẩn người, hắn đã nói muốn cô hoàn thành công việc không phải sao?

Ài?

Cô nhìn lên bầu trời, vì hắn, cô phải làm một phụ nữ ác độc.

Cô lập tức thu hồi ánh mắt khổ sở kia, hiện tại trong mắt chỉ còn là tâm kế.

Cô đã nghĩ ra biện pháp lừa gạt Tần Trác Luân rời khỏi bệnh viện rồi.

Dale, Tần Y Đồng, Hứa Mùi Thơm, cả đám người ân cần dạy bảo muốn Tần TrácLuân ngồi ở ngoài cửa canh giữ, đừng cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầyThiển Hạ.

Tần Trác Luân một bước cũng không dám bỏ đi.

Hứa Mộng Phỉ nhìn lén thấy anh thật sự ngồi ở bên ngoài canh giữ như thế thì trong lòng lại cảm thấy rất tức giận.

Cô trốn được vào một gian phòng bỏ trống rồi lập tức gọi điện thoại cho Tần Trác Luân.

Tần Trác Luân nhìn thấy điện báo, gọi đến là một dãy số xa lạ.

Anh nghĩ nghĩ, đã nhìn qua là không quên được nên anh nghĩ tới chuyện mình đã đưa tờ giấy kia cho Hứa Mùi Thơm.

Là số của Hứa Mộng Phỉ.

Mà anh cũng không có nói cho Hứa Mộng Phỉ biết dãy số di động của mình, vậy cô làm sao mà biết được?

Anh mang theo nghi hoặc tiếp điện thoại.

"Hu hu, Luân, mau, mau tới cứu em, họ, bọn họ muốn giết em, còn muốn mạnhbạo em, anh mau tới nhanh, a, đừng xé quần áo của tôi, không cần, khôngcần, Luân, em, em đang ở đây, tại căn phòng trước kia của chúng ta thuê, hu hu, bọn họ không biết như thế nào lại tìm tới, a, điện thoại, đừngđập bể di động của tôi, Luân, mau tới đây cứu em..."

HứaMộng Phỉ cố sức giả bộ như rất thương tâm, còn không ngừng khóc, bêncạnh đó còn lấy một cây gậy nhỏ gõ lên chân mình, để cho tiếng khóc củamình càng giống như thật hơn.

Lại còn hung hăng cầm điện thoại di động ném xuống mặt đất, làm ra âm thanh giống như bị người cầm điện thoại đập bể.

"Em, Mộng Phỉ, Mộng Phỉ, được rồi, anh lập tức đi qua."

Tần Trác Luân vẫn là quan tâm đến Mộng Phỉ.

Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, cô lại còn thương tâm như thế, bịngười khác khi dễ như thế, tầm mắt anh nhìn vào Thiển Hạ đang nằm ởtrong phòng bệnh chưa từng tỉnh lại một cái, anh nghĩ hẳn là Thiển Hạ sẽ không có việc gì đâu, với lại trong bệnh viện còn có nhiều người ở đâynhư vậy.

Còn Mộng Phỉ thì chỉ có một mình ở đó, vì vậy anh không thể bỏ mặc cô được.

Nên anh lái xe rời khỏi bệnh viện đi đến căn nhà trước kia anh và Mộng Phỉ cùng ở một chỗ.

Hứa Mộng Phỉ ngồi trong gian phòng cũ bước ra, cười lạnh đi đến cạnh cửasổ, nhìn Tần Trác Luân lái xe đi cứu mình, hừ, hiện tại rốt cục cô đã có thể đi đến phòng bệnh cho Tô Thiển Hạ một mũi tiêm, khiến cho đứa bétrong bụng cô bị chết đi.

Ha ha ha...

Hứa Mộng Phỉ ha ha cười nhưng cũng không dám cười quá lớn tiếng.

Gương mặt mỹ lệ của cô vì áp lực nên khi cười trở nên rất hung dữ.

Cô lập tức giả trang thành hộ lý, đi vào phòng bệnh của Thiển Hạ.

Lấy từ trong túi ra một ống thuốc phá thai bỏ thêm vào, tiếp đó đâm mũi tiêm lên mông của Thiển Hạ.

Mắt cô thấy những giọt nước thuốc từ từ từng giọt từng giọt đều đã dungnhập vào trong thân thể của Thiển Hạ, cô nhanh chóng rút kim ra, chỉnhlại mọi thứ trong phòng như ban đầu, cũng xóa đi bất cứ vật gì có lưulại chứng cứ vân tay của mình.

Xong xuôi cô rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt của cô khi đó trông thập phần đáng sợ.

Hiện tại Hứa Mộng Phỉ và Tần Trác Luân là thi nhau chạy. Xem ai có thể trước một bước đến được căn phòng kia.

Hứa Mộng Phỉ đương nhiên phải có điểm hơn rồi, cô đã liên hệ với những têncôn đồ hắc đạo này trước một chút rồi, muốn cho bọn họ diễn vai cườnghào ác bá muốn mạnh mẽ ép cô trả nợ.

Không tồi, lúc trước cô và Tần Trác Luân còn hẹn hò thân mật thì do cô thường xuyên thích đichơi, đối với những con đường tắt rất quen thuộc, cho nên cô đi vào mộtcon đường nhỏ, so với Tần Trác Luân vẫn sớm hơn mười mấy phút.

"Mau, nhanh lên, tới xé nát quần áo của tôi, cứ hung hăng tức giận mắng tôi,muốn ngoan độc như thế nào thì cứ nhào tới thế nào đó, các ngươi cứ xemnhư là đến đòi nợ nần đi, nhanh lên."

Cô lập tức phân phócho những tên côn đồ này bắt đầu làm việc, mới vài phút đầu bọn côn đồcòn không dám đụng vào cô, lúc sau nhìn cô một mực thúc giục mới cùngnhau tiến lên đánh cô, xé quần áo của cô, quẳng cô ngã từ đông sang tây.

Khi Tần Trác Luân đuổi tới thì lập tức nghe thấy ở bên trong tiếng đánhchửi và tiếng khóc bất lực của cô khi cầu xin bọn họ buông tha cho cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ băng lạnh của anh đi tới, nhìn những người trong đó, có hai người lại còn ghé vào trên thân thể cô muốn cường bạo cô.

"Buông cô ấy ra, nếu không các người chỉ có một kết cục là chết."

Ánh mắt Tần Trác Luân băng lãnh như đao.

"Buông cô ta ra, miếng thịt thiên nga đến miệng còn muốn chúng tôi buông tha,chúng tôi cũng không phải là người mù không nhìn thấy, nhìn một lượtdáng người này, làn da trơn mềm này, chúng tôi chính là muốn vui vẻ chơi cô ta, như thế nào, một mình anh, chúng tôi có đến mười một người, tiểu tử, anh vẫn là nên cân nhắc suy nghĩ lại đi."

Một tay của tên du côn đặt trước ngực của Hứa Mộng Phỉ, nói xong còn cúi đầu xuống muốn hôn cô.

"Luân, mau, mai cứu em, bọn họ thật đáng ghét, em thật sự rất khó chịu, mau cứu em..."

Nói thật, Hứa Mộng Phỉ đích xác cảm thấy có chút ghê tởm, cô vụng trộm trừng mắt nhìn bàn tay của tên du côn kia.

Cô cũng không có cho phép bọn họ đụng cô như vậy, bọn họ thật sự quá lớnmật rồi, hôm nào đó cô phải giáo huấn bọn họ một lần mới được.

Nhưng tên du côn đang ôm mỹ nữ trong ngực, cũng bắt đầu bị ma quỷ ám ảnh muốn hành động, bọn họ đã quên bọn họ hôm nay chỉ là tới diễn trò cho TầnTrác Luân xem mà thôi, hiện tại lại muốn kịch giả tình thật.

Tần Trác Luân nhìn mấy người trước mắt, tâm tình của anh chợt nổi lên cuồng nộ, anh muốn tốc chiến tốc thắng, lập tức bắt đầu giải quyết mấy tên du côn trước mặt xong thì đi tới đè hai người đang ôm Hứa Mộng Phỉ ra, một cước đá bay một tên, một tay nắm một tên ném lên trên tường.

Hai người bọn họ trợn ngược mắt một cái rồi lập tức ngất đi, một cái đầu khác va vào tường cũng hôn mê luôn.

Bắt đầu mấy người bị anh đánh ngã trên mặt đất cố gắng lết tơi kéo mấy tên du côn kia dậy rồi chật vật đào tẩu hết.

"Hu hu, em không sống sống nữa, em, em cảm thấy chính mình thật bẩn, taycủa bọn họ, Luân, có phải anh sẽ ghét bỏ em phải không, không được rờikhỏi em, em trừ anh ra thì cái gì cũng đều không có, nên xin anh đừngrời khỏi em, nếu em mất đi anh thì em tình nguyện chết đi, em sẽ chết.Hu hu..."

Hứa Mộng Phỉ trốn ở trong lòng Tần Trác Luân khóc lóc kể lể.

Bởi vì Tần Trác Luân không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy trong miệng cô đangkhóc lóc kêu gào, nước mắt lại thi nhau rơi xuống, nhưng thực sự thìkhóe miệng lại đang giơ lên nụ cười lạnh.

Tần Trác Luân, tôi cũng không tin anh có thể chạy ra khỏi bàn tay của Hứa Mộng Phỉ tôi.

"Trước đừng khóc, bọn họ vì cái gì lại tìm tới chỗ này ép em trả nợ, khôngphải anh đã cho em một tấm thẻ rồi sao, bên trong tiền bạc là vô hạn.Đừng khổ sở, anh sẽ không rời bỏ em, trước hết đứng lên, đi về nhà,chúng ta rời khỏi chỗ này."

Đối mặt với sự bi thương quá lớn của Hứa Mộng Phỉ thì Tần Trác Luân lại mềm lòng rồi.

Anh làm sao có thể nhẫn tâm nói không cần cô, làm sao có thể lạnh lùng cựtuyệt trước sự bất lực thương tâm muốn chết của cô như vậy đây?

"Luân, em biết anh là người hiểu rõ em nhất, anh biết không, vừa rồi quả thậtem rất muốn chết, nếu mà anh đến chậm một bước thì em liền cắn lưỡi tựsát, em không thể không có anh, em thật sự không thể mất đi anh, thực sự trong ba năm không thể thấy được anh thì em đúng thật là sống khôngbằng chết, chúng ta kết hôn có được hay không, em muốn làm vợ của anh,đáp ứng em, Luân, đáp ứng em...."

Hứa Mộng Phỉ nhân cơ hộiliền đề xuất yêu cầu muốn kết hôn, Tần Trác Luân không nói gì một lúclâu, nhưng nhìn cô vẫn cứ khóc lóc mong mỏi nên anh nghĩ trước cứ tạmthời trấn an cô, giả vờ đồng ý đáp ứng chuyện kết hôn với cô, chờ côbình tĩnh lại rồi sẽ nói rõ ràng với cô.

Tần Trác Luân gậtđầu để sự giả vờ của mình càng thêm phần chân thật, làm cô quá vui mừngmà nhào vào trong lòng anh lớn tiếng khóc.

Một lúc sau thấy cô khóc đủ mệt rồi thì Tần Trác Luân liền đưa cô trở về.

Đưa cô trở về Hứa gia, Hứa Mùi Thơm nhìn thấy anh thì cực kỳ kinh ngạc.

"Tần tiên sinh, không phải là anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc Thiển Hạsao, làm sao anh lại có thể ở chung một chỗ với chị gái tôi, anh và chịgái tôi không phải đã sớm chia tay rồi sao?"

Hứa Mùi Thơm thật sự nhịn không được nữa mới hỏi ra miệng.

Cô hết nhìn chị gái của mình rồi lại nhìn Tần Trác Luân.

"Đừng trách Luân, hôm nay nếu không có Luân thì chị, chị liền, chúng ta đivào rồi nói, Luân, lát nữa anh lái xe phải cẩn thận một chút, ngày mainhớ rõ phải tới đón em đi đến cửa hàng áo cưới đó,... Em sẽ nhớ anh."

Hứa Mộng Phỉ nói xong liền muốn khóc, tiếp đó cô lôi kéo em gái đi vào nhà, ngay lúc Tần Trác Luân đi thì lại biểu hiện cực kỳ vui vẻ, cười cười tự trang điểm lại cho mình.

"Chị, các người đây là có chuyệngì, anh ta làm sao có thể muốn kết hôn với chị, lại còn đi đến cửa hàngáo cưới, nói, có phải chị lại làm cái gì phải không? Buổi sáng nay, cóphải chị đã đến bệnh viện đúng không?"

Hứa Mùi Thơm cảm thấy được chị gái mình có phần là lạ, cô cảm giác chị mình rất có khả năng đã đến bệnh viện.

"Đừng nói bậy, chị mệt mỏi quá, hôm nay thiếu chút nữa đã bị một bọn sắc lang cường bạo rồi, nếu không phải Luân xuất hiện đúng lúc thì hiện tại emcứ chờ nhìn chị nhảy lầu tự sát đi, mà em còn có phải là em gái của chịhay không vậy, hiện tại thế nào mà em chỉ biết quan tâm đến Tô Thiển Hạkia, chị mới đúng là chị gái của em, em hẳn là nên quan tâm tới chị mớiđúng."

Hứa Mộng Phỉ giả vờ thành bộ dáng thập phần thươngtâm bộ, nói xong thì khóc lóc chạy thẳng về phòng của mình, lúc đóngchặt cửa phòng xong cô còn chạy vào phòng tắm mở toang cửa phòng tắm ra, lúc này cô mới điên cuồng cười ha hả.

Không tính đến hiệntại em gái là diễn viên thì cô tin tưởng nếu đổi lại xảy ra chuyện nhưnày thì em gái cô cũng không thể diễn được như cô vậy, xem đi, khôngphải cô đã diễn cực kỳ tốt sao?

Lúc Tần Trác Luân chạy về tới bệnh viện, đi đến phòng của Thiển Hạ thì thấy không có ai.

Anh cảm thấy được chuyện này cực kỳ không bình thường nên đi tìm Dale.

"Anh còn có mặt mũi tới tìm tôi, anh đi đi, không phải anh thích đi sao, tôi để cho anh cố gắng chăm sóc Thiển Hạ thật tốt, vậy anh chăm sóc như thế nào, anh chăm sóc mà để cho người ta tiêm thuốc phá thai cực mạnh vàotrong người cô ấy mà anh cũng không biết, hiện tại đứa bé đã không có,thân thể Thiển Hạ cũng rất suy yếu, tôi nhất định sẽ không để anh gặpThiển Hạ, Tần Trác Luân, mời anh ra ngoài, chúng tôi cũng không muốnnhìn thấy anh, nói đến cùng, trong lòng anh cũng chỉ có cái người tênHứa Mộng Phỉ kia thôi."

Buổi chiều đó, Hứa Mùi Thơm có đemchuyện chị gái Hứa Mộng Phỉ của mình là bạn gái trước của Tần Trác Luânnói cho Dale biết, khi đó Dale và Y Đồng đều đang ngồi trong nhà hàngcủa Y Đồng bàn chuyện.

Lúc ấy trên TV cũng đang phát ra tin tức kia nhưng lại có quan hệ đến chuyện tình cảm của Tần Trác Luân và Hứa Mộng Phỉ.

Hứa Mùi Thơm thấy tất cả mọi người đều nhìn mình như thế nên mới nói ra,lại còn nói cho Tần Y Đồng và Dale biết hiện tại chị gái cô đã trở lại,cũng đã tìm đến Tần Trác Luân.

Bởi vậy hiện tại Tần Trác Luân mới có thể bị Dale mắng cực kỳ thảm hại.

"Cô nói cái gì, Thiển Hạ và đứa bé của tôi, đứa bé của tôi không còn, thân thể Thiển Hạ, cô ấy, cô ấy...?"

Tần Trác Luân cảm thấy giống như trời đất hoàn toàn xoay chuyển, thân thểcao lớn vì đột nhiên bị kích thích như vậy mà có chút không tiếp thụđược, bộc phát mãnh liệt, anh kêu a một tiếng, trong miệng phun ra toànlà máu tươi.

"Anh, Thiển Hạ sẽ được chúng tôi tận tình chămsóc, anh đi đi, nếu Hứa Mộng Phỉ đã trở lại, anh cũng có cảm tình với cô ấy, tin tưởng cha mẹ anh cũng đã biết chuyện tình của hai người, vậyanh hãy ở chung một chỗ với Hứa Mộng Phỉ cho thật tốt, đừng một tâm haiý, ăn trong nồi lại còn nhìn trong bát, một người hoa tâm như vậy sẽ làm cho người khác cực kỳ chán ghét."

Dale nói xong thìcũng rời khỏi bệnh viện, hai ngày nay cô ở tại cái bệnh viện này hoàntoàn là vì Thiển Hạ, nhưng mà hiện tại Thiển Hạ cũng đã xuất viện nên cô cũng không nhất thiết phải ở lại chỗ này nữa.

Kỳ thật côcũng không muốn nói những lời khó nghe như thế, nhưng mà vừa suy nghĩđến thời điểm chạng vạng tối cô tới liền nhìn thấy tình huống tệ hại của Thiển Hạ như vậy, lại còn bị người ta tiêm một mũi thuốc phá thai cựcmạnh thì cô liền không thể tha thứ cho Tần Trác Luân.

Thiển Hạ được Dale chuyển dời đến trụ sở làm việc riêng của mình.

Bởi vì Dale là bác sĩ cho nên hoàn cảnh nơi này và toàn bộ trang thiết bịchữa bệnh thiết bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết, mà Thiển Hạ ở trongnày cũng không lo sẽ bị người khác thương tổn.

"Tôi, đứa bé của tôi, thật, thật sự không còn sao?"

Kỳ thật, Thiển Hạ cũng vừa vặn ngay lúc Dale đến chuyển cô đi mà tỉnh lại.

Bởi vậy, toàn bộ lời Dale nói với Tần Trác Luân thì cô đều nghe được.

Cô muốn mở miệng, nhưng cổ họng giống như không còn là của chính mình, thanh âm cũng phát ra không được.

Cô cố gắng thử lại nhiều lần nhưng cũng không thành công.

Mãi đến, đến một lúc sau, cô mới có thể nói chuyện.

"Đúng, đứa bé không còn, cậu nên cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt, trong lòng TầnTrác Luân đã có người phụ nữ khác, cho nên cậu cũng nên thanh tỉnh lại,mảnh khăn tay kia cũng chính là chứng cớ, cậu xem, trên mặt có ba chữ,một chữ là Hứa, còn có thể là cái gì Hứa, không phải là chỉ Hứa Mộng Phỉ sao. Đây khẳng định là của Hứa Mộng Phỉ đưa cho Tần Trác Luân. Mình mới vừa nhìn thấy từ trong túi áo của anh ta rớt xuống đất."

Dale cầm một mảnh khăn tay màu lam nhạt đưa đến trước mặt Thiển Hạ, mảnhkhăn tay này vốn là Thiển Hạ nhặt được bên bờ biển lúc trước, về sau lúc cô vội vã rời khỏi phòng khách sạn, có đụng chạm ngay mặt, mà Hứa MộngPhỉ cũng chính là người lúc sau đến ở tại khách sạn kia, còn là cùng một phòng.

Hứa Mộng Phỉ phát hiện ra mảnh khăn tay này liền cầm đi, lại còn cực kỳ có tâm cơ ngay lúc Tần Trác Luân đến căn nhà trướckia bọn họ ở qua cứu cô ra thì cô liền vụng trộm nhét vào trong túi củaanh.

Hiện tại để cho Thiển Hạ thấy được, vậy thì mục đích của cô đã đạt tới rồi.

"Đây, đây thật là, là từ trong túi áo của anh ấy rơi ra sao?"

Thiển Hạ muốn chứng thực, cô nhớ rõ chính mình đã đặt nó trong ngăn kéo ởkhách sạn, chính mình đã quên cầm đi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra nêncô cũng không kịp trở về lấy đi.

Hiện tại nó lại ở trong tay của Tần Trác Luân, vậy, đây có thể chứng minh cái gì, đây là chứng minh rằng anh để ý Hứa Mộng Phỉ còn hơn để ý chính cô sao.

Mình thật đúng là ngu dốt, thật quá ngu, làm sao có thể cho rằng trong lòng anh có mình đây.

Hiện tại đứa bé cũng không còn, vậy thì mình và anh ta cũng không còn liên quan gì nữa.

"Mình lừa cậu làm cái gì, cậu còn rất may mắn bởi hiện tại đã phát hiện đượcmối quan hệ giữa bọn họ, mà không phải đợi đến sau này lúc cảm tình càng ngày càng sâu mới phát hiện, khi đó muốn bứt ra cũng rất khó, nghe lờimình, đừng nghĩ đến anh ta nữa, người đàn ông kia không đáng để cậu chảy nước mắt thương tâm khổ sở vì anh ta như vậy, Tới, uống chút tổ yến,cậu phải gắng chăm sóc bồi bổ thân thể cho thật tốt, về sau phải tìm một người càng đẹp trai hơn so với anh ta, đối với cậu là ngàn y trămthuận, là người đàn ông tốt mới gả cho, cậu mới mười tám tuổi, tuổithanh xuân còn ở phía trước, vì cái gì lại chỉ vì một tên đàn ông xấu xa mà giày xéo thân thể chính mình đây."

Dale dụ dỗ Thiển Hạuống tổ yến, Thiển Hạ rất muốn nói không uống bởi cô thật sự không cókhẩu vị, cô nhìn bụng của chính mình, bàn tay bất giác cũng vỗ về trênbụng.

Nhưng thật kỳ quái, trong bụng đã không còn bảo bảo,vì cái gì mà bụng vẫn hơi to ra, có phải là do cô đã béo lên rồi đúngkhông?

Nghĩ đến đứa bé đã không còn thì hai hàng nước mắtlại thi nhau chảy xuống hai má, cô thật hận bản thân mình, để chính bảobảo nằm trong bụng mình mà cũng không bảo vệ được, chính mình thực không xứng làm mẹ.

Hiện giờ, bảo bảo đã không còn, cũng giống như thế giới của cô đã hoàn toàn mất đi màu sắc rực rỡ, biến thành một màumàu trắng xám vậy.

Tiệc đính hôn

Hứa Mộng Phỉ thừa dịp lúc Tần Trác Luân tiếp đón khách khứa, cô lập tức bắt cơ hội trộm được chìa khoá công ty của Tần Trác Luân, sau đó lấy cớ đau bụng đi ra cửa sau rời khỏi khách sạn.

Cô ngồi xe đi đến tập đoàn Tần đế.

Bởi vì thời gian hoàn thành nhiệm vụ của cô còn có ba ngày.

Hôm nay cô nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cô rất nhanh đã có thể trở lại bên cạnh Maynor Hàn, còn có thể gả cho hắn làm vợ của hắn.

Cô đi vào tập đoàn Tần đế, mà cô gái phụ trách lễ tân cũng đã nhận ra cô rồi.

Tự nhiên cũng để cho cô đi vào, tiếp đó cô bấm thang máy đi lên lầu.

Mở cửa văn phòng của Tần Trác Luân ra, đóng cửa xong thì cô liền nhìntrước một chút, lại nhìn mặt đám người đang đi lại bên ngoài văn phòng,hình như cũng không ai chú ý đến cô.

Sau đó cô cũng khóa kỹ cửa ban công.

Tiếp đó cầm cái chìa khóa đi đến trước két sắt của Tần Trác Luân.

Vốn mười ngày trước cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc đó cô pháthiện mật mã két sắt không giống so với trước kia, lúc này cô mới dùngmười ngày thời gian đi theo Tần Trác Luân, sau đó thừa dịp anh uống saymới dò xét được mật mã từ trong miệng anh nói ra.

Tay tráicô nhấn mật mã, tay phải chuyển động cái chìa khóa, két sắt mở ra, côlập tức thấy được phong bì kế hoạch màu lam mà Maynor Hàn đã nói kia.

Cô hưng phấn không thôi, hưng phấn đến độ muốn run lên.

Cô lập tức cất phần kế hoạch kia ở dưới cùng trong túi xách của chính mình.

Khóa kỹ két sắt, cầm cái chìa khóa để ở một góc dễ thấy trên sô pha, tìnhhuống giống như chính Tần Trác Luân đã tự đánh mất cái chìa khóa nàytrong văn phòng.

Cô không muốn trở về khách sạn, cũng không muốn tiếp tục ở lại cái tiệc đính hôn kia.

Hiện tại cô muốn đi khỏi, rời khỏi chốn thành thị này, đến chỗ ở của Maynor Hàn.

Cô ngoắc một chiếc tắc xi, gọi cho Maynor Hàn nói cho cô biết địa chỉ mới.

Cô gắt gao ôm ấp phần kế hoạch không dễ gì mới lấy được kia tới, Mai ÝHàn, Mai Ý Hàn, tôi đã giúp anh lấy được phần kế hoạch này, anh nhìnthấy chắc hẳn là sẽ cực kỳ vui vẻ đi.

Anh đã nói nếu anh cao hứng thì sẽ cưới tôi làm vợ của anh, bởi vì tôi mới có thể trợ giúp anh hoàn thành còn những phụ nữ khác lại không thể hoàn thành nhiệm vụ, màtôi cũng chính là người thích hợp nhất làm người phụ nữ của anh, nhữngngười khác đều sẽ không thay thế được tôi.

Khách sạn, tiệc đính hôn

"Trác Luân, vị hôn thê của con đâu, như thế nào lại không thấy người? Chuyệnquan trọng như vậy sao nó có thể vắng mặt được?"

Bà Tần vàông Tần nhìn con trai Tần Trác Luân của mình, buổi tiệc đính hôn mà chỉcó một mình con trai mình trình diện đón khách, còn cô gái Hứa Mộng Phỉkia đâu?

"Bụng cô ấy không thoải mái, đi uống thuốc rồi mộtlúc sẽ trở lại, ba mẹ đừng có gấp, thân thể Mộng Phỉ vốn rất yếu, chúngta nên thông cảm nhiều một chút."

Tần Tác Luân dùng lời nói của mình làm lý do để cha mẹ cho Hứa Mộng Phỉ một công đạo.

"Ừm, nếu qua mười phút nữa mà nó còn chưa xuất hiện thì tiệc đính hôn như thế nào có thể không có nữ chính đây."

Vợ chồng Tần tiên sinh lại dặn dò con trai một câu rồi mới đi cùng các bằng hữu nói chuyện phiếm ôn chuyện.

Còn lúc này Thiển Hạ đang xem TV trực tiếp tiệc đính hôn của bọn họ.

Tĩnh dưỡng mười ngày, thân thể của cô đã dần dần khôi phục, chỉ là có mộtviệc khiến cô không thể nào giải thích được, đó là vì cái gì mà bụng của cô vẫn không có nhỏ đi, ngược lại còn trở nên lớn hơn, Dale cũng đã nói chính mình vừa sinh non nên đứa bé không còn đâu.

Xem ra là trong mười ngày nay cô đã ăn quá nhiều, Dale và Y Đồng, hai người họthay phiên nhau cho cô ăn rất nhiều thuốc bổ, chăm sóc cô quá béo rồi.

Tâm tình của cô, cô cho rằng mình đã không nhận thức với Tần Trác Luân như trước thì hiện tại sẽ rất thoải mái.

Nhưng mà, ngay lúc cô nhìn thấy trên TV đang trực tiếp tiệc đính hôn của anhvà Hứa Mộng Phỉ thì lòng của cô giống như chìm vào đáy cốc, một bộ dángnản lòng thoái chí.

Giống như ngã vào vực sâu bạn trượng,muốn leo lên, cố gắng leo lên như thế nào cũng đều không leo lên được,giơ tay cũng không thấy được năm ngón.

Không, cô nhất định phải đứng trước mặt anh hỏi rõ ràng một chút, hỏi một chút anh là vì cái gì?

Cô từ trên giường bước xuống, nằm mười ngày, thân thể đã sớm tốt lên rồi.

Cô thần tốc vọt đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, mang theo túi xách ra cửa.

"Thiển Hạ, cậu muốn đi đâu, hiện tại mình đang có việc vội, để mình tìm một người đến giúp cậu đi ra ngoài."

Y Đồng phát hiện có người mở cửa, mà hiện tại trong nhà chỉ có chính mình và Thiển Hạ là hai người, cô suy đoán một chút thì đương nhiên biết làThiển Hạ đang mở cửa.

"Không cần, thân thể mình rất tốt, mình chỉ đi ra ngoài một chút, cậu cứ bận đi. Mình đi một chút sẽ trở lại."

Thiển Hạ không muốn Y Đồng lo lắng cho mình nên cô tùy tiện viện một cái cớ để mở cửa đi ra ngoài.

Sau đó cô ngồi xe đi tới khách sạn kia.

Trong tay gắt gao nắm chặt mảnh khăn tay kia, rất muốn hỏi anh, thời điểm ởcùng với cô có phải là đều nghĩ đến Hứa Mộng Phỉ hay không?

Cũng muốn hỏi anh, chuyện cô bị người ta tiêm thuốc phá thai cực mạnh vàongười, anh là không lo lắng, hoặc anh chính là đồng phạm?

Cô đi vào khách sạn, đứng trong thang máy đi lên chỗ đại sảnh của tiệc đính hôn.

Nhìn thấy khách khứa đông nghịt, lại còn thoải mái tán gẫu với anh, nhìn anh cũng rất hăng hái, trên mặt một chút ưu thương bởi vì sự rời đi của côcũng không có, lúc này trong lòng cô thật đúng là nói không nên lời làcó tư vị gì..

Anh ta đang cười, anh ta cũng thật cao hứng đi. Bởi vì hôm nay là ngày đính hôn của anh ta và Hứa Mộng Phỉ mà.

Nhưng cô lại không nhìn thấy Hứa Mộng Phỉ, dù sao cô cũng chỉ là muốn tìm anh để hỏi một chút cho rõ ràng, hỏi xong, trong lòng sẽ không còn muốn cóchuyện liên can tới anh nữa.

Cô muốn chân chính tự quên anh đi, quên mất rằng dù nụ hoa tình cảm này chưa kịp nở hoa thì cũng đã điêu linh hết rồi.

Cô thẳng tắp tiêu sái đi về phía anh đứng.

Ngay lúc cô còn cách anh khoảng vài bước chân thì điện thoại của cô vanglên, cô vốn định không tiếp, tiếp tục đi về phía trước, nhưng điện thoại của cô vẫn cứ vang lên như cũ, vậy hẳn là nên tiếp rồi.

Vì thế, cô dừng lại để chính mình nghe xong cuộc điện thoại này.

"Tôi là thiển hạ, cô là?"

Cô không có nhìn xem dãy số điện thoại là của ai mà chỉ tùy tiện bấm nút nghe điện thoại đối đáp với bên kia.

"Tô là Mùi Thơm, tôi, Thiển Hạ, tôi muốn nói cho cô biết một chuyện, chuyện cô sinh non là có quan hệ với chị gái của tôi, không những vậy, lầntrước chuyện nhà hàng của Y Đồng bị trúng độc cũng là do chị gái của tôi tìm người đi làm, thực xin lỗi, tôi cũng là vừa mới biết rõ ràng đượcsự tình này, cầu xin cô đến ngăn cản chuyện đính hôn của Tần Trác Luânvà chị gái tôi đi, tôi thật sự thật sự xin lỗi."

Là Hứa Mùi Thơm gọi điện thoại tới, cú điện thoại này tới vừa khéo hay là không khéo, sao lại đúng lúc như vậy?

Nghe vào trong tai Thiển Hạ thì đúng là có phần châm chọc, hoá ra, hoá ratoàn bộ chuyện này đều là do Hứa Mộng Phỉ giở trò quỷ.

Người phụ nữ này thật đúng là xấu xa, lại còn có tâm cơ như vậy.

Cô ta giết chết đứa bé của cô, trong khi bảo bảo chỉ mới hơn ba tháng, cũng chưa kịp sinh ra thì đã bị cô ta bóp chết rồi.

Khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt, tâm tình của cô cũng rất xấu, thật sự rất xấu.

Thực xin lỗi, thực xin lỗi là được sao?

"Thiển Hạ, em, em đã đến rồi, sắc mặt của em sao lại không tốt như vậy, chúng ta mau đi vào bên trong ngồi."

Lúc Tần Trác Luân xoay người thì thấy được Thiển Hạ, sắc mặt của cô lại vừa trắng vừa xanh, cộng với sự bi thương của cô thật khiến cho tim của anh giống như bị lưỡi dao hung hăng đâm vào.

"Tôi hỏi anh, lúcchúng ta cùng ở một chỗ thì anh vẫn cất giữ mảnh khăn tay này đúngkhông, tôi muốn biết có nhớ đến cô ta hay không, còn chuyện Hứa Mộng Phỉ hại chết bảo bảo của tôi thì anh có biết không, cô ta, người hại chếtbảo bảo của tôi cũng chính là Hứa Mộng Phỉ, cô ta tự mình cầm ống tiêmchứa thuốc phá thai tiêm vào trong cơ thể tôi, hại chết bảo bảo của tôi, lúc ấy anh không có ở đó, vậy anh là đồng loã với cô ta có đúng haykhông, đứa bé là của chúng ta, anh làm thế nào có thể nhẫn tâm hại chếtbảo bảo?"

Thiển Hạ không cho anh đụng chạm đến mình, khôngcần anh tới đỡ mình, cô cứ kiên cường đứng ở nơi đó, cô hỏi anh bởi côrất muốn biết câu trả lời của anh.

"Không phải, mảnh khăntay anh không biết, chuyện của đứa bé cũng không có khả năng có quan hệvới Mộng Phỉ, lúc ấy cô ấy, lúc ấy chúng ta ở đây, anh và cô ấy, ThiểnHạ, em hãy tin tưởng anh, có phải có người ở trước mặt em nói bậy vềMộng Phỉ phải không, Thiển Hạ, em?"

Tần Trác Luân không tinlời Thiển Hạ nói, ngày đó anh còn đến cứu Hứa Mộng Phỉ, vậy thì Mộng Phỉ làm sao có thể phân thân đến bệnh viện hại chết bảo bảo trong bụng củaThiển Hạ.

Nhưng đứa bé kia cũng là của anh mà.

"A, tôi biết rõ, đừng nói nữa, anh cũng đừng tới đây, tôi đều đã rõ ràng,trong lòng anh chọn tin tưởng cô ta, thích cô ta, mà tôi, cái gì cũngkhông phải, cái gì cũng không có, chúng ta triệt để kết thúc rồi."

Thiển Hạ tùy ý để nước mắt không ngừng rơi xuống, cô không muốn nói nhiềunữa, ánh mắt của cô cũng lộ ra tầng tầng tổn thương rất đau đớn, tạmbiệt, Tần Trác Luân, tạm biệt, cứ coi như cho tới bây giờ chúng ta cũngchưa từng gặp nhau đi.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.