Mùa xuân phương nam, dường như luôn là đến tương đối sớm 3, 4 tháng, thực vật đã xanh um tươi tốt, nồng đậm tươi tốt.
Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, bên trong vườn tiểu khu thảm thực vật được tu bổ chỉnh tề.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở trên kính, khúc xạ ở yên lặng rơi xuống đất, một người mặc một bộ đồ rõ ràng rộng thùng thình rất nhiều, trên tay người phụ nữ là cuộn len đang đan dở.
Ở bên cạnh người phụ nữ, đặt một cái nôi chạy bằng điện có hình dáng vô cùng đáng yêu, khung nôi vô cùng hợp lý với trẻ sơ sinh.
Trong nôi, một đứa bé lẳng lặng nằm một mình, đại khái đã hai ba tháng tháng tuổi, dáng dấp so thiên sứ còn đáng yêu gấp trăm lần. Da mềm mại, lại trắng hồng. Lông mi thật dài, ở mí mắt nó lưu lại đường nét sâu sắc.
Theo âm nhạc êm ái, nôi chậm chạp có tiết tấu trước sau đung đưa. Mà hình như cũng làm cho tiểu bảo bảo ngủ trong nôi càng thêm hương vị ngọt ngào.
"Tiểu Nam, dì nấu ít canh cá, nhân lúc con nóng uống đi."
Một giọng nói phụ nữ ôn hòa bỗng nhiên vang lên ở ngoài cửa. Người phụ nữ đang đan len từ từ quay đầu lại. Tóc rơi bên sườn mặt thật dày, gần như che đi nửa gương mặt của cô. Đuôi tóc bị cắt bỏ như chữ ‘nhất’ chỉnh tề tóc dài tùy ý phủ lên sau vai của cô.
Người phụ nữ nhẹ nhàng dương khóe miệng, trả lời: "Được, cám ơn dì Trần." Bất luận khuôn mặt hay là giọng nói, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cho-toi-muon-sinh-em-be/1219698/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.