Vội vàng ăn xong cơm tối, Đông Lí Lê Hân lập tức cáo biệt mẹ của hắn. Sau đó một bên hắn liên lạc với Uông Tĩnh Phong, vừa nhanh chóng lái ôtô chạy về nhà. Nhận được điện thoại của Đông Lí Lê Hân, lúc này Uông Tĩnh Phuong cười vô cùng gian trá. Tay chân hắn lưu loát theo phân phó của Đông Lí Lê Hân chạy trước đến nhà Lan Sơ, đem Lan Sơ từ trong căn hộ của cô đẩy ra ngoài nhét vào xe. Tiếp đó hắn dựa vào một tinh thần bát quái đầy ngập nhiệt huyết, nhanh chóng chạy về phía nhà Đông Lí Lê Hân. Tốc độ xe Uông Tĩnh Phong khá cao, ngược lại thành công dời đi lực chú ý của Lan Sơ. Cho nên lần này Lan Sơ cũng không có bày tỏ bất mãn. Trước mắt, bảo bối trong bụng của cô đã càng ngày càng lớn. Mang thai thời kỳ cuối rất dễ rơi vào trầm cảm, làm cho cô gần như đạt đến tình hình đứng ngồi không yên. Ngay cả giấc ngủ của cô cũng không tốt, cũng không cách nào tránh khỏi bị ảnh hưởng cực lớn. Vì vậy, tâm tình của cô cũng theo đó bắt đầu nhấp nhô bất định. Lo lắng đề phòng mắt thấy Uông Tĩnh Phong từ phố xá sầm uất một đường tốc độ cao lái đến vùng ngoại ô vắng vẻ, rồi đến khu rừng Đông Lí Lê Hân ở. Rốt cuộc khi Uông Tĩnh Phong chậm rãi dừng xe lại thì cuối cùng Lan Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời trên thân thể là không cảm giác thoải mái, lại làm cô không nhịn được phiền não. Bởi vì Đông Lí Lê Hân tạm thời quyết định muốn gặp Lan Sơ, cho nên đầu bếp nhà hắn đã sớm tan việc đi về nhà. Lan Sơ lòng tràn đầy mong đợi cho là sẽ có thức ăn ngon, nào có thể đoán được, đầu lại đụng đổ thùng nước lạnh lớn. Thất vọng thêm bất mãn, không thể nghi ngờ khiến cho cảm xúc của cô càng thêm trở nên phiền não bất an. "Tiểu Hân Hân, tiểu Hân Hân, bọn mình tới rồi ——!" Uông Tĩnh Phong không để ý đến tâm tình vô cùng không tốt của Lan Sơ, tự nhiên vừa gọi tên tuổi Đông Lí Lê Hân, vừa hưng phấn xông về đại sảnh. Lan Sơ vẻ mặt như đưa đám, dưới sự giúp đỡ của người giúp việc cởi áo khoác ra. Sau đó, một mình từng bước một đi đến trong đại sảnh. Hành động của cô cũng đã bất tiện như vậy rồi, Đông Lí Lê Hân còn giày vò tới giày vò lui cô là có ý gì? Có chuyện gì không thể trực tiếp nói ở nhà trọ của cô? Hơn nữa còn hẹp hòi ngay cả món ăn ngon này nọ cũng không chuẩn bị cho cô. "A, đúng rồi, Lan tiểu thư, mời cô ngồi." Uông Tĩnh Phong đợi nửa ngày, cũng không thấy Đông Lí Lê Hân xuống lầu, thế này mới ý thức được hình như chính mình có chút quá đáng khi bỏ quên Lan Sơ người phụ nữ có thai này. Hắn vội vã vừa khoa tay múa chân ra dấu tay xin mời Lan Sơ ngồi, vừa kêu người giúp việc đi chuẩn bị thức uống cùng điểm tâm cho Lan Sơ. Lan Sơ liếc Uông Tĩnh Phong một cái, không có đáp lời. Chuyển bước chậm rãi đi bộ xung quanh đại sảnh. Hiện tại cô rất không thoải mái, không tâm tình, cũng ngồi không yên. Uông tĩnh phong có chút xấu hổ, chỉ có thể tự mình đi lên lầu đem đông trong lê hân cho xin xuống. Nhà Đông Lí Lê Hân khá yên tĩnh, thật ra thì từ đầu đến cuối Lan Sơ chỉ đặt chân tới. Vậy mà không khỏi có ý định, để cho hắn vừa về đến nhà, liền chạy về phòng ngủ thay quần áo. Y phục hắn đổi cũng không khác mấy, là một áo choàng tắm trắng noãn mềm mại. "Cậu ở đây làm gì?" Sải bước đi tới bên ngoài cửa phòng ngủ Đông Lí Lê Hân, Uông Tĩnh Phong ngay cả cửa cũng không gõ, liền trực tiếp đẩy cửa vào. Vừa hay nhìn thấy Đông Lí Lê Hân buộc dây áo choàng tắm. Đông Lí Lê Hân lạnh lùng quét Uông Tĩnh Phong một cái, vừa sửa sang lại cổ áo choàng tắm, vừa đi ra khỏi phòng ngủ. "Cậu vừa tắm sao? Tại sao lại cố ý đổi lại áo choàng tắm hả?" Uông Tĩnh Phong không hiểu đi theo sau lưng Đông Lí Lê Hân, dùng ngón tay nhéo nhéo áo choàng tắm trên người của cậu ta. Ừ, quả nhiên chỉ là một áo choàng tắm bình thường. Không có gì khác biệt so với Đông Lí Lê Hân thường xuyên mặc. Đông Lí Lê Hân không rảnh để ý, bước nhanh xuống lầu. Lan Sơ vốn là một bụng tức, nhưng khi cô nhìn thấy Đông Lí Lê Hân mặc áo choàng tắm mềm mại, khóe miệng mơ hồ có mỉm cười xuất hiện ở trước mặt cô thì tức giận bất bình ở đáy lòng cô, nhất thời vơi đi hơn phân nửa. Rất tốt, ghen bảo bối Niếp Niếp của cô, xem ra vẫn rất có hy vọng hoàn mỹ. Bỗng nhiên chống lại tầm mắt Lan Sơ, tâm tình của Đông Lí Lê Hân không khỏi có chút phức tạp. Muốn cùng cô đi thẳng vào vấn đề, nhưng hai người duy trì đứng nói chuyện tựa hồ sẽ có chút kỳ quái. Vì vậy, hắn mấp máy môi, khó có được khách khí chào hỏi một câu. "Ngồi đi." Lan Sơ không có ngồi xuống, trực tiếp hỏi: "Lại có chuyện gì?" Cô thật sự không nghĩ ra giữa cô và Đông Lí Lê Hân còn có chuyện gì cần có thể liên lạc. Chú đầu bếp đã tan việc, nhất định không phải là mời tới ăn uống. Nhưng ngoài ra, cô đối với bất luận chuyện gì Đông Lí Lê Hân sắp sửa nói ra đều không cảm thấy hứng thú. "Tôi muốn cô tạm thời dời đến nơi này ở, đợi đến sau khi đứa bé chào đời sẽ rời đi." Vì không khiến cho cảm xúc Lan Sơ kích động, Đông Lí Lê Hân cố gắng làm lời nói khách khí hơn một chút. "Tại sao?" Lan Sơ kỳ quái nhìn Đông Lí Lê Hân, chẳng lẽ người này đã biết cô âm thầm nghĩ biện pháp? Nhưng mà làm sao hắn biết? "Không có gì, chỉ là vì nghĩ cho an toàn của cô." Đông Lí Lê Hân nói thật. Chỉ là nguyên nhân cụ thể, hắn không thể nói. Hắn không hy vọng vô duyên vô cớ làm Lan Sơ khủng hoảng, như vậy đối với sự khỏe mạnh của đứa bé sẽ không có ích lợi gì. "Không cần." Lan Sơ cự tuyệt vô cùng dứt khoát, "Có bọn Hồng Quyên giúp tôi, tôi vô cùng an toàn. Ở trong nhà này, tôi sợ tôi sẽ mắc phải chứng uất ức." Có lẽ thời điểm sang xuân, nhà Đông Lí Lê Hân sẽ là một ngôi nhà có cảnh vật không tệ. Nhưng vừa đến cuối mùa thu, nơi này liền cô đơn đáng sợ. Không nói đến cô còn có kế hoạch của mình, chính là Đông Lí Lê Hân tốn tiền mời cô tới đây ở, cô cũng sẽ không nguyện ý. Cô tình nguyện một người vùi ở trong căn hộ, cũng không cần ở nơi vắng lạnh có thể khiến người sinh ra uất ức này. Đông Lí Lê Hân không vui nhíu mày, vẫn cố gắng khách khí với Lan Sơ. "Cô có thể tự do hoạt động, chỉ là ở chỗ này mà thôi." "Không cần." Lan Sơ càng thêm dứt khoát. Cô chợt có chút đồng tình với đầu bếp cùng người giúp việc nhà Đông Lí Lê Hân, công việc của bọn họ mỗi ngày vùi ở loại địa phương này, nhất định rất buồn bực rồi. Uông Tĩnh Phong núp ở một bên, âm thầm dần dần hiểu rõ chân tướng. Hắn gần như đã có thể hoàn toàn khẳng định, ba của Đông Lí Lê Hân nhất định là biết được tin tức gì, mới có thể đặc biệt chạy đến công ty tìm Đông Lí Lê Hân nói chuyện. Nếu không, Đông Lí Lê Hân không thể nào vô duyên vô cớ nói yêu cầu với Lan Sơ. Nếu là như vậy, vậy tình cảnh của Lan Sơ thật sự vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Uông Tĩnh Phong không nhịn được bật thốt lên. "Lan tiểu thư, cô nên nghe theo thôi." Nghe vậy, không chỉ Đông Lí Lê Hân, ngay cả Lan Sơ cũng không nhịn được có chút phát điên. Uông Tĩnh Phong người này là thế nào? Đang êm đẹp nổi điên làm gì? Nhận được hai đạo ánh mắt tràn đầy phẫn hận, lúc này Uông Tĩnh Phong mới phản ứng được mình đã nói những gì. Hắn không khỏi cười cười xấu hổ, vội vàng chạy đến phòng ăn trốn tránh. "Tôi không phải vì cô khó khăn, thật sự tôi chỉ là vì nghĩ cho an toàn của cô." Trải qua náo loạn của Uông Tĩnh Phong như vậy, giọng của Đông Lí Lê Hân bất tri bất giác vừa mềm ba phần. Hắn không hy vọng đứa bé gặp chuyện không may, đồng dạng cũng không hi vọng bởi vì lý do của chính mình, mà khiến Lan Sơ vô duyên vô cớ gặp nguy hiểm tính mạng. Hắn không hy vọng mình vì vậy trong lòng vĩnh viễn ghim một cây gai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]