Bảy giờ sáng, Đông Lý Lê Hân mới từ phòng ngủ xuống, chuẩn bị đến phòng ăn ăn điểm tâm. Liền nghe đến chuông cửa điên cuồng vang. Bởi vì có người giúp việc ở đây, hắn liền không có đi quan tâm người tới là ai.
Yên lặng đi vào phòng ăn, ở trước bàn ăn ngồi xuống. Cầm nĩa lên, đang chuẩn bị ăn. Chợt, một hồi thanh âm quen thuộc, dồn dập, nhưng ghê tởm tới cực điểm, từ xa đến gần truyền vào trong lỗ tai của hắn. Lúc hắn nghe thấy liền nắm chặt nĩa, hận không thể đem miệng đầu sỏ đắc tội làm ra trận thanh âm này để cho hắn ghê tởm đến muốn ói dán lại.
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta —!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta, khủng khiếp thật, khủng khiếp quá —!"
Đông Lý Lê Hân lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Uông Tĩnh Phong gần như là vọt vào phòng ăn. Cắn răng nghiến lợi nói: "Có rắm mau thả!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Lan Lan ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ!" Uông Tĩnh Phong một bộ dáng vô cùng khẩn trương, mắt trừng lớn, còn cố làm vẻ vô tội liên tiếp nháy vài cái. Khiến Đông Lý Lê Hân thế nào cũng thấy ghê tởm.
"Tai nạn xe cộ?" Đông Lý Lê Hân nhíu lông mày. Người phụ nữ ngu ngốc kia nếu như thực ra tai nạn xe cộ, Uông Tĩnh Phong còn có thể vui vẻ như vậy sao? Bộ dáng hắn ở nơi này là lo lắng khẩn trương ư? Căn bản là vui mừng khi người gặp họa.
"Ừ, thiếu chút nữa, xảy ra ba lần tai nạn xe cộ." Uông Tĩnh Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cho-toi-muon-sinh-em-be/1219670/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.