"Chỗ này phải đi như thế nào?" Phác Tuấn Hi gấp đến dậm chân, tại saotrong đầu anh, đối với chỗ này lại không có chút quen thuộc nào? Nếu như anh thật sự là Cung Hình Dực vậy thì anh phải quen thuộc với thành phốnày, quen thuộc nơi đây mới đứng chứ? Nhưng khi nhìn đến thấy những kiến trúc kia, anh lại cảm thấy mình như bước vào một cuộc sống, một thếgiới hoàn toàn xa lạ.
"Thẳng. . . . . . Đi thẳng. . . . . . ." Chẳng lẽ cô nhất định khôngđược ngã sao? Nếu ngã một cái sẽ phải sinh non, cách thời điểm đứa bé ra đời còn hơn một tháng, mà cô lại không cẩn thận ngã như vậy.
"Được!" Phác Tuấn Hi đáp một tiếng, liền chạy về phía trước.
Tống Tâm Dao vùi trong ngực anh, bụng đau đến nỗi cô cũng không biếtphải làm sao, đứa bé tại sao mỗi lần đến đều vội vã như vậy. Phác TuấnHi cũng không biết, mình đã chạy bao lâu. Cho đến khi bọn họ chạy đếnbệnh viện đã là nửa đêm. Ở trên đường anh cũng không biết mình đã ngăncản bao nhiêu xe, nhưng mà những người đó khi nhìn thấy Tống Tâm Daotrong ngực anh săp sinh, liền lập tức lắc đầu, lái xe rời đi.
Các bác sĩ vội vàng đẩy cô vào phòng sinh. Phác Tuấn Hi liền ngồi ở bênngoài phòng sinh, rối rắm không biết rốt cuộc có nên đem chuyện nàythông báo cho những người khác hay không, để cho bọn họ tới chăm sócTống Tâm Dao.
Anh rất lo lắng, ngay cả điện thoại di động trong túi vẫn luôn đổchuông, anh cũng không biết, nhìn đồng hồ, đã hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cho-cuop-me-toi/17114/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.