Điều này thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả sinh đôi, cũng chưa chắc đã ăn ý như vậy, mặc dù bọn họ là mẹ con, nhưng mà có mấy cặp mẹ con nào lại có thể ăn ý đến như vậy?
"Không có chuyện của cô, cô đi vào đi!" Anh biết tiểu Đào muốn nói gì đó, về hai mẹ con bọn họ sao!
Ai! Từ khi rời giường anh vẫn luôn kinh ngạc đến bây giờ.
Thật không biết, hai người bọn họ còn có thể mang đến cho anh kinh ngạc như thế nào nữa.
Cung Thiên Kích vào lúc này, mới được quản gia chậm rãi đỡ xuống lầu.
"Ông nội, buổi sáng tốt lành!" Cung Hình Dực thăm hỏi ông.
"Chào buổi sáng! Kỳ Kỳ cùng Tâm Dao đâu?" Cung Thiên Kích không thấy hai người bọn họ liền hỏi.
"Ông nội, chúng cháu ở đây!"
"Ông cố, chúng cháu ở đây!" Hai người đều đồng thời nói, đồng thời kết thúc câu nói!
Kỳ Kỳ còn nhiều hơn một chữ, bọn họ làm sao làm được? (Kỳ Kỳ gọi ông cố là tằng tổ phụ, Tâm Dao gọi gia gia)
Ôi trời ơi!!! Cung Hình Dực sắp không chịu nổi hai nguời bọn họ nữa rồi.
"Buổi sáng khỏe!"
"Buổi sáng khỏe!" Hai người cùng nhau chào hỏi!
"Tốt! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!" Cung Thiên Kích mỉm cười nói.
Đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, thấy tiểu Đào kinh ngạc há to mồm, mà thái độ của Cung Hình Dực hình như cũng có chút kỳ quái.
"Bọn họ sao vậy?" Ông hỏi Tống tâm Dao cùng Kỳ Kỳ.
"Không biết!"
"Không biết!" Hai người đồng thời trả lời, ngay cả động tác lắc đầu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cho-cuop-me-toi/17058/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.