Lúc đêm khuya...
Benney ôm lấy Cầu Lỵ cùng nhau nằm ở trên giường, nhưng giường hai người ngủ dù sao cũng là size bình thường, khiến chân của Benney phải để ngoài giường.
Có lẽ là đã ngủ bù đủ, Cầu Lỵ cũng không có ngủ sâu, ngược lại nghĩ đến Benney vóc người cao lớn, chen chúc trên chiếc giường này, thật sự làm khó cho anh quá.
"Benney...” Cô nhỏ giọng kêu lên.
"Hả?" Anh nhắm mắt lại lên tiếng, trong giọng nói đã mang theo chút hơi buồn ngủ.
"Ngày mai anh muốn đi ngủ khách sạn không? Anh không cảm thấy giường của em quá nhỏ sao?" Tay Cầu Lỵ nhẹ nhàng lướt qua phần lưng chắc nịch cùng cánh tay của anh.
"Được, chỉ cần em theo anh cùng đi khách sạn ngủ." Benney ôm cô càng chặt hơn, thuận tiện tìm tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.
"Em có nhà đi khách sạn làm gì?" Cầu Lỵ lườm anh một cái,
"Vậy sao em lại muốn anh đi khách sạn?" Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
"Em không muốn làm cho anh ngủ không được thoải mái!" Cầu Lỵ đột nhiên phát hiện ra anh rất giống một đứa bé, rất bướng bỉnh! Bên trong phòng lại khôi phục yên lặng, chỉ có thanh âm hít thở đều đều.
"Benney...” Cầu Lỵ đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Ưmh? " Anh đang ở trong trạng thái mơ hồ.
"Benney, anh chừng nào sẽ rời Đài Loan?"
Nghe câu hỏi đó, Benney lập tức tỉnh táo không ít, anh lật người, đè cô ở dưới giường.
"Người phụ nữ này, sao em lại thế này, giống như có chết cũng phải đuổi anh đi vậy?" Anh nhíu mày, ánh mắt sáng ngời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-chau-uc/33648/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.