Ra khỏi đại sảnh sân bay, bên ngoài là bầu trời thoáng đãng.
Ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp, thế nhưng anh lại cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng kéo cổ áo cao lên.
Đang định bắt taxi, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.
Nhìn lướt qua màn hình di động, đôi mắt thoáng qua một tia phức tạp, nhưng không trả lời điện thoại, cũng không tắt máy, cứ mặc cho nó tiếp tục đổ chuông.
Lên tắc xi, đem tờ giấy ghi sẵn địa chỉ đưa cho tài xế, "Phiền anh chở tôi đến chỗ này."
"Vâng." Tài xế gật đầu một cái, đôi mắt toát ra một tia tán thưởng, nói chuyện thật là lịch sự a! Giọng nói cũng rất dễ nghe!
Xe đi thẳng về phía trước, điện thoại của Thần Dật vẫn đổ chuông không ngừng, tài xế tò mò nhìn anh mấy lần, nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhắc nhở một tiếng, "Tiên sinh. . . . . . Điện thoại của ngài liên tục đổ chuông a. . . . . ."
"Ừ, tôi biết, cám ơn." Thần Dật cười nhàn nhạt nhưng vẫn không nghe.
Điện thoại di động không ngừng đổ chuông và rung mạnh khiến anh không thể tĩnh tâm.
Tới nơi, anh thanh toán tiền xe, sau đó đưa điện thoại di động cho tài xế, "Cái này tặng lại bác."
"A? !" Hai mắt tài xế trợn to, không giải thích được.
Thần Dật cười nhẹ, "Bạn gái của tôi bắt cá hai tay, nhưng sau khi chúng tôi chia tay cô ấy vẫn cứ bám lấy tôi."
Giải thích ngắn gọn, anh đẩy cửa xuống xe, lấy rương hành lý phía sau, xoay người đi luôn.
Tài xế trợn hai mắt; điện thoại trong lòng bàn tay vẫn như cũ vang lên không ngừng, không nhẫn nại được nhấn nút trả lời, đầu kia truyền đến một giọng nữ rõ ràng, "Thần. . . . . ."
Quả nhiên!
Tài xế ấn nút kết thúc cuộc gọi, cũng tiện thể tắt nguồn, người phụ nữ bắt cá hai tay thật không có gì tốt đẹp cả, không nhận điện thoại của cô ta là đúng rồi!
Người đàn ông lúc trước vừa đẹp trai lại có khí chất, tìm bạn gái có gì là khó!
Nếu như ông có con gái cũng muốn nhận người đó làm con rể!
Lão tài xế tức giận thay cho người khách.
Lúc này tại một bệnh viện trong thành phố, nữ y tá trẻ tuổi buồn bực chạy đến báo với bác sĩ, "Bác sĩ Ngô, điện thoại của bệnh nhân Thần Dật vẫn không gọi được. . . . . . Anh ta phải chăng không muốn tiếp nhận điều trị. . . . . ."
". . . . . ." Bác sĩ Ngô trầm mặc một hồi, "Sắp xếp cho những bệnh nhân khác đi, chuyện này không được nói ra ngoài !"
"Vâng."
◎◎◎
Sau khi tìm được chỗ ở, Thần Dật mệt mỏi ngã xuống giường, anh không nhịn được cau mày, thật là không có sức, như vậy liền mệt mỏi!
Chợt, anh cảm thấy đau trong xương, mồ hôi lạnh từ trên trán toát ra không ngừng.
Nhắm hai mắt, cắn răng, cố nén.
Anh không nhúc nhích, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng không có, chỉ là lẳng lặng chịu đựng, đợi qua một lúc lâu, đau đớn giảm xuống mới chậm rãi mở mắt.
Tầm mắt một mảnh mơ hồ, sau khi lấy lại bình tĩnh mới có chút thần.
Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu xuống, anh theo bản năng đưa tay bắt, lộ rõ những khớp xương, nhìn dưới ánh nắng càng thêm vẻ gầy gò.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ ngồi dậy, dọn dẹp qua hành lý, sau đó gọi nhân viên phục vụ, "Giúp tôi ra ngoài mua một chiếc điện thoại di động, và một thẻ sim, tiền thừa cậu cứ cầm lấy."
Phục vụ nhanh chóng gật đầu, đây là việc làm thường xuyên của cậu cho khách hàng, "Tiên sinh, ngài cũng tới San Francisco để du lịch sao? Ngài định đăng kí thuê phòng ngắn ngày hay dài ngày? !"
Thần Dật hơi ngẩn ra, trong đôi mắt thoáng qua một tia thống khổ, "Làm ba tháng là tốt rồi."
Ba tháng. . . . . .
Ba tháng như vậy đủ rồi. . . . . .
Có lẽ, anh còn ở không đến ba tháng. . . . . .
Sau khi phục vụ phòng đi ra, trong phòng an tĩnh trở lại, Thần Dật đi tới bên cửa sổ nhìn toàn cảnh bờ biển San Francisco.
Không tự chủ được nhớ tới chuyện tình của anh lần trước ở San Francisco.
Rất kịch tính. . . . . . Không phải sao? !
Anh đánh nhau tại nhà hàng, lần đầu tiên trong đời vô lễ như vậy, lần đầu tiên trong đời mất khống chế như vậy.
Nhưng là anh ngàn lần cũng không nghĩ đến nhờ lần đó mà biết được. . . . . .
Ngày đó sau khi đánh nhau xong, anh cảm thấy chân rất đau, mới đầu còn tưởng rằng là gãy xương, đi bệnh viện chụp X quang sau lại phát hiện nguyên nhân không phải như vậy.
Chụp cắt lớp, chụp X quang, chụp cộng hưởng… Tất cả anh đều tiến hành kiểm tra, xác nhận rõ ràng anh bị ung thư xương.
Không phải không có biện pháp nào, anh có thể lựa chọn cắt, nhưng là, anh không cần!
Cho dù cắt chân có thể tạm thời kéo dài tính mạng của anh, nhưng anh không muốn biến thành một tên phế nhân, sống mà như vậy thì không cần, tuyệt không!
Anh muốn nhân thời gian cuối cùng này làm những chuyện mà mình thích làm, làm chuyện quan trọng!
Từ trong rương hành lí lấy ra mấy bình thuốc giảm đau, anh biết những thứ này là vô dụng nhưng chúng có thể làm cho tinh thần của anh khá hơn một chút, một hơi nuốt lấy năm sáu viên, đè xuống một ngụm nước, thần trí tựa hồ tỉnh táo rất nhiều.
Phục vụ phòng nhanh chóng trở lại, kiểu dáng điện thoại di động không tệ, số sim không tồi, anh liền thưởng thêm tiền boa, "Cám ơn."
"Không khách khí. Quý khách không có gì phân phó nữa thì tôi xin đi ra ngoài trước." Phục vụ lễ phép lui ra.
Thần Dật cầm máy mới bấm một số điện thoại đã quá quen thuộc đối với mình, nhấn phím call, chờ đợi ——
"Ưm. . . . . ." Hạ Hải Dụ lầu bầu một tiếng, ném ôm gối sang bên, sau đó lười biếng lật người.
Chủ nhật là ngày có thể ngủ nướng, không cần làm việc. Ngày chủ nhật hạnh phúc….
Trong chăn thật là ấm áp, không muốn, một chút cũng không muốn a!
Reng reng, tiếng điện thoại di động đều đều vang lên.
Cô nhíu nhíu mày, nhớ tới lời Đường Húc Nghiêu nói là không được đem điện thoại di động đặt ở gối đầu bên cạnh, có khúc xạ cái gì, nhưng là cô có thói quen đặt ở gối bên cạnh a, như vậy nghe điện thoại thật dễ dàng!
Nhắm mắt lại, một tay đã bắt trúng điện thoại di động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]