Hạ Hải Dụ cất bước lên tầng, bước chân không tự chủ nặng nề, khi cùng Thần Dật chia tay cô có cảm giác bọn họ sẽ như vậy không bao giờ gặp lại.
Cảm giác quái dị!
Lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ lung tung, thẳn người hướng phòng bệnh Hải Tinh đi tới.
Thân thế của Hải Tinh đang dần bình phục, mỗi lần cô tới bệnh viện, bác sĩ nói đều cho cô biết tin tức tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt!
Kìm lòng không được, Hạ Hải Dụ khóe miệng khẽ nhếch lên cao .
Mở ví ra, nhìn tấm ảnh gia đình nói nhỏ: ba mẹ, hai người nhìn thấy chưa, con cùng Hải Tinh hiện tại rất tốt a, hai người cũng nhất định phải sống thật vui vẻ, ba mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ càng ngày càng hạnh phúc!
Trong phòng bệnh, không giống với thường ngày an tĩnh.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Hạ Hải Dụ thấy bên trong ti vi LCD cực lớn, trên màn hình là một màn đánh lộn. . . . . . Lại đang chơi game!
Được rồi, cô biết đây nhất định là sản phẩm công ty anh vừa mới nghiên cứu còn chưa tung ra thị trường, sản phẩm mới thật đúng là nhiều!
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Đường Húc Nghiêu khẽ quay đầu, máy chơi game trong tay cũng từ từ đặt xuống.
"Anh rể, nhanh lên một chút, tại sao lại dừng lại. . . . . . Ách, chết!"
Quay đầu lại, Đường Húc Nghiêu nhìn lên màn hình ti vi, nhân vật của anh bị đánh đến rất thảm đã chết, khóe miệng co giật.
Mà Hải Tinh cũng đã phát hiện Hạ Hải Dụ, quên mất tất cả, vui vẻ kêu lên, "Chị!"
"Ừ, Hải Tinh, chị đã tới!" Hạ Hải Dụ đi tới, cẩn thận từng li từng tí ôm em trai.
"Chị, anh rể vừa mới nói chị sẽ rất nhanh tới, nói xong thật đúng là chị tới !"
Chị! Anh rể? !
Cậu gọi thật là thuận miệng!
Hạ Hải Dụ ngượng ngùng trừng mắt nhìn ai đó, dùng trò chơi để hối lộ !
Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, đem máy điều khiển lần nữa nhặt lên, giảo hoạt hướng về phía Hải Tinh nháy mắt, "Hải Tinh, chúng ta chơi lại một ván được không? !"
"Được!"
Răng rắc. . . . . . Trên ti vi lại bắt đầu một màn chém giết.
Trong phòng bệnh, lập tức tràn đầy sức sống, cho đến bốn mươi phút sau, y tá đi vào tiêm, mới lại từ từ an tĩnh lại.
Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy anh cười đến có chút đắc ý, trên mặt của cô có chút không tự tại.
"Khụ. . . . . . Nghe được không. . . . . . Có người kêu anh là anh rể rồi!" Anh kéo cô vào trong ngực mình, ra sức lấy lòng.
Hạ Hải Dụ cảm thấy bên tai mình bắt đầu nóng lên, đáng ghét chết đi, cứ mỗi lần đối mặt với anh tim liền đập nhanh, mặt đỏ bừng a! Trấn tĩnh! Trấn tĩnh!
"Em không nghe thấy!" Cô cố ý mở to mắt, nhưng bàn tay nhỏ cũng không dám đẩy anh ra.
Chân mày Đường Húc Nghiêu nhíu lại, môi mỏng gần sát lỗ tai của cô, xấu xa đe dọa, "Lỗ tai không dùng được rồi sao? ! Có cần để anh‘ chẩn bệnh ’ không? !"
Môi mỏng, nhẹ nhàng sát qua vành tai của cô.
"Anh nghĩ như thế nào? !" Cô trợn mắt nhìn, cũng không tin anh dám ở chỗ này làm loạn!
Đường Húc Nghiêu nở nụ cười gian trá, "Chưa ra hình dáng gì, là được. . . . . . Như vậy!"
Dứt lời, cắn lên vành tai của cô, liếm láp.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cả người run lên, như giật điện, đó là chỗ mẫn cảm nhất của cô, chỉ cần anh cắn nhẹ một cái cả người cô đều mềm nhũn.
"A!" Tiêm xong y tá chợt mở cửa phòng bệnh đi ra, nhìn thấy bọn họ đang mập mờ, vô ý thức hét lên.
Hạ Hải Dụ như bị sét đánh, lung túng đẩy Đường Húc Nghiêu ra, cắn răng.
Đồ lưu manh, cư nhiên hại cô mất thể diện như vậy! Về sau cô làm sao tới bệnh viện a!
Trong lúc vô tình bắt gặp cảnh mập mờ, nữ y tá trợn mắt, nhưng lại không thể nhấc chân lên được bởi vì. . . . . . Biết a! Rất quen a!
". . . . . ." Hạ Hải Dụ xấu hổ chạy xa.
Đường Húc Nghiêu lại hướng tới nữ y tá cười, "Chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, đến lúc đó mời cô tới ăn kẹo cưới!"
Ánh mắt nữ y tá tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Hải Dụ mặt đỏ tới mang tai, hổn hển thở gấp chạy tới không biết tầng mấy, ngẩng đầu nhìn lên thấy bảng tên—— Khoa chỉnh hình.
Đi xung quanh, ngang qua một bác sĩ đang cùng hai người nhà bệnh nhân nói chuyện với nhau, vẻ mặt cũng rất trầm trọng.
Hạ Hải Dụ chỉ sợ quấy rầy, xoay người muốn đi, chợt bị người gọi lại.
"Cô gái ——"
Dạ? !
Gọi cô sao? !
Hạ Hải Dụ khẽ kinh ngạc, nhưng chung quanh không có người khác, chắc là gọi cô.
Chỉ là, có chút kỳ quái a!
Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía bác sĩ gọi mình.
"Ách. . . . . . Gọi tôi phải không. . . . . . Có chuyện gì. . . . . ."
Bác sĩ tỉ mỉ cô một chút, rốt cuộc xác nhận, hỏi, "Tiểu thư, cô có phải vừa đi cùng với một người thanh niên Trung Quốc che ô màu xanh đen dưới bệnh viện. . . . . .Người ở dưới tầng giúp cô che ô. . . . . ."
Hạ Hải Dụ khẽ cau mày, "Ý của ông là. . . . . . Thần Dật sao? !"
"Đúng! Chính là anh ta!" Bác sĩ nghe được tên Thần Dần trở nên kích động.
Trực giác của Hạ Hải Dụ cảm thấy có chút không thích hợp, "Bác sĩ. . . . . . Chuyện gì xảy ra. . . . . ."
"Tiểu thư cô không biết sao? !"
"Biết cái gì? !"
Càng ngày càng kỳ quái!
Bác sĩ rốt cuộc muốn nói gì? !
"Bác sĩ. . . . . . Là Thần Dật. . . . . . Thế nào à. . . . . ." Hạ Hải Dụ sợ hãi hỏi ra đáy lòng nghi vấn, giờ khắc này, cô cũng hiểu rõ tại sao đáy lòng luôn có cảm giác kì lạ.
Lời của bác sĩ, có lẽ có thể cho cô đáp án!
"Tiểu thư, là như vậy. . . . . . Tôi trước kia công tác ở bệnh viện khác. . . . . . Ngày đó tôi gặp một trường hợp bệnh nhân, chính là Thần Dật tiên sinh. . . . . . Cậu ta nói mình cùng người khác đánh nhau cảm thấy xương có chút đau. . . . . . Bản thân hoài nghi là gãy xương. . . . . ."
Đánh nhau? !
Nghĩ tới, chắc là lần Thần Dật cùng Đường Húc Nghiêu đánh nhau ở nhà hàng!
Hô hấp bắt đầu căng thẳng, "Sau đó thì sao? !"
"Sau đó tôi giúp Thần Dật tiên sinh làm kiểm tra, phát hiện cậu ta không phải gãy xương, càng không phải là ngoại thương, cậu ta. . . . . . ung thư xương."
Ung thư xương? !
Hạ Hải Dụ hít một hơi khí lạnh, bước chân theo bản năng lui về phía sau, chạm phải bức tường lạnh băng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]