Trong thư phòng, sắc mặt của Hạ Hải Dụ chợt tái nhợt.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, không khỏi có cảm giác bi thương.
Bầu trời xanh thẳm, không có một gợn mây, giống như ánh mắt của cô lúc này, không tìm được tiêu điểm.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chói mắt, cô giơ tay lên định che đi lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rất đẹp mắt nhưng cũng rất bi thương.
Cô cái gì cũng có, có người yêu cô, có người cô yêu, có con. . . . . . Thế nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình đã mất tất cả rồi, rất muốn khóc, lại không khóc nổi.
Đưa tay, lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa, nắm chặt ở lòng bàn tay.
Mất đi, so với chưa từng có còn đau thương hơn.
Tình yêu là không khí, tình thân là máu.
Tay phải của cô đang cầm chồng tài liệu, sự thật, đáng sợ.
Cô không biết nên xử lý chúng thế nào, nhưng là cô biết mình cần phải làm gì, ít nhất, không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Đi tới trước tủ sách, đem chỗ văn kiện bị cô làm cho lộn xộn sắp xếp lại.
"Đúng! Sắp xếp lại gọn gàng! Giống lúc đầu! Giống như là không ai động tới vậy!" Hạ Hải Dụ nỉ non tự nói, tay không ngừng run.
Không ai động tới? !
Nhưng là, cô đã động tới, cô đã nhìn rồi!
Cô tại sao có thể thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cap-tren-out/1944649/chuong-191.html