"Ba. . . . . . Mẹ. . . . . ." Đang ngủ Thủy Tinh bỗng vô thức nói mê, khuôn mặt nhỏ nhắn hơn nhăn lại, tỏ rõ mình đang rơi vào ác mộng.
Thiếu niên hai tay ôm ngực, đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn cô bé nằm trên giường, không khỏi nhíu mày.
Cô ấy nhớ nhà sao?
Nhìn lại dáng dấp, cô ấy thật sự chính là một cô bé bình thường, giống như cô ấy đã nói, chỉ là xui xẻo nên mới đụng phải bạo động.
Có lẽ, anh nên thả cô ấy ra.
Nghĩ đến đây, lòng cậu thiếu niên bỗng trầm lắng, không nói được nguyên do.
Không, bây giờ chưa thể thả cô ấy, anh đã sai người đi tìm hiểu, người đó còn chưa báo lại tin tức, nên chưa thể xác định cô ấy có thật sự vô tội hay không?
Chợt, chân trời truyền đến tiếng sấm, đùng đùng đoàng đoàng, đánh thức cô bé đang nằm mộng.
"Ưmh. . . . . ." Thủy Tinh mở mắt, mơ mơ màng màng, mới mở mắt ra nên chưa rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng vừa nhìn thấy cậu thiếu niên, thì cô bé hoàn toàn tỉnh hẳn.
Cô bé nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường, cứ để chân không mà chạy về phía anh.
Cậu thiếu niên còn tưởng rằng cô bé đang sợ sấm đánh, cậu chợt lo lắng, phải làm thế nào đây, nhưng chưa đợi cậu nghĩ ra, cô bé đã chạy tới rồi, cô bé muốn cậu ôm sao?
". . . . . ." Toàn thân cậu cứng ngắc.
Thật không nghĩ đến khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-cap-tren-out/1944558/chuong-249.html