Đứng bên dưới, một nhân viên vội nói: "Chờ một chút, đang trên đường đến đây". Sau đó lại ra lệnh cho mọi người cung quanh: "Mau lên, chuẩn bị túi khí an toàn!"
Kha Văn nhìn mọi người điều chỉnh túi khí an toàn, lắc đầu nói: "Cao thế, cho dù có túi khí an toàn bên người cũng khó mà sống được. Gãy xương, đâm vào tim như chơi!"
Như Y lại liếc trộm một cái, đúng vậy, bọn họ mà rơi xuống thì dữ nhiều lành ít!
"Nếu như có người chết, cái tòa nhà này của Hằng Viễn mà bán hoặc cho thuê thì gặp nhiều khó khăn đó."
Nghe Kha Văn nói xong, Nhan Như Y lo lắng nhìn về phía Hoắc Doãn Văn.
Hoắc Doãn Văn đang ngồi trên ghế ở góc tường, trên tay đang cầm điếu thuốc nhưng lại chưa châm lửa, nét mặt lo âu. Lần trước ở trong phòng làm việc cũng thế.
Thấy chuyện như vậy,đối với anh ta mà nói rất nghiêm trọng!
Đúng lúc ấy thì xung quanh bỗng vang lên tiếng la hét, nhiều người cùng kêu lên, nghe âm thanh cũng biết là có tình huống phát sinh.
Lại thấy có đá, ngói vụn rơi xuống, tiếng la hét trên lầu lại rõ ràng hơn: "Chúng tôi không muốn sống nữa, lòng dạ của các người thật hiểm độc, không bồi thường cho chúng tôi. Các người coi mạng sống của chúng tôi cũng không đáng giá mà."
Nhan Như Ý rối loạn, lương tâm trách mắng cô. Vì thế, cô hạ quyết tâm đi về phía Hoắc Doãn Văn.
"Tôi sẽ thử xem sao! Nếu như lên trên đó có thể đứng vững, tôi sẽ thử nói chuyện với họ. Nếu không được, tối sẽ xuống." Cô nói.
Hoắc Doãn Văn lập tức ném điếu thuốc ra xa, đứng dậy: "Tốt, tôi và cô cùng lên!"
Mọi người xung quanh lập tực phản đối: "Hoắc tổng, bọn họ gặp lại anh, lập tức sẽ nhảy xuống đấy!"
Hoắc Doãn Văn nắm cổ tay Như Y, không để ý đến người khác: "Không sao, đến lúc đó các anh đừng cho bọn họ biết tôi là Hoắc Doãn Văn là được!"
Tình thế cấp bách, không kịp nghĩ ra đối sách khác.
Cô và Hoắc Doãn Văn cùng đạp lên đống gạch đá, bao xi măng, sau đó đi bộ đến một ‘thang máy’ dành cho thi công.
‘Thang máy’ dành cho thi công chính là vài cây xà gồ được bao quanh bởi lưới sắt. Vừa khởi động liền lắc lư, phát ra âm thanh ầm ầm, ‘thang máy’ bắt đầu đi lên.
Nhan Như Y sợ đến nỗi nắm chặt lưới sắt, cắn môi dưới!
"Đừng sợ, thang máy rất an toàn!" Hoắc Doãn Văn kéo cánh tay cô, nắm thật chặt!
Một cảm giác ấm áp và an toàn trong nháy mắt từ tay cô truyền đến tim cô. Thật kỳ lạ, cô không còn thấy sợ nữa. Tay của Hoắc Doãn Văn thật to, không giống như tay của Từ Nhất Minh toàn mồ hôi, có cảm giác dơ bẩn khi nắm lấy trong khi bàn tay của Hoắc Doãn Văn lại rất sạch sẽ, ấm áp.
‘Thang máy’ rất nhanh đã đến nơi, cô không có tâm trạng dể thưởng thức vì cơ thể đã bị nhào về phía trước, nếu không cảm thấy trước ngục có thêm một cánh tay đang ôm thân thể cô thì cô đã phải hôn lưới sắt rồi.
Lúc này, cô đang áp vào lồng ngực của Hoắc Doãn Văn, mùi hương đặc trưng nam tính đã bao vây hơi thở cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]