Ngồi trước máy vi tính, Nhan Như Y vẫn nhìn chằm chằm biểu tượng đã off line của nick chat, cất giọng oán trách với biểu tượng này: "Cái ông già này càng ngày càng quá đáng, không nói tiếng nào đã chạy mất dạng rồi!"
Lúc này, chuông điện thoại của cô lại vang lên, dãy số không ngừng nhấp nháy.
Như Y cầm điện thoại, ngồi trên giường nói nhỏ: "Alô ——"
"Y Y, cậu đoán xem tớ vừa thấy ai nào?" Cao Hải cố tạo ra âm thanh thần bí, mang theo tiếng cười quái quỷ.
Anh ta luôn thích làm ra vẻ huyền bí, lại không quá đứng đắn, nên với lời nói của anh ta, cô cũng không có hứng thú: "Tớ không ở đó với cậu, cậu thấy ai, làm sao tớ biết?"
"Nói cho cậu biết nhé, tớ vừa đi bệnh viện thăm lão Từ về, ở đó, tớ nhìn thấy một cô gái…" anh ta cố ý lấp lửng.
Cô gái? Cái gì? Cô gái? Nhà của Từ Nhất Minh không ở thành phố này nên sẽ không có họ hàng, thân thích; không lẽ là đồng nghiệp? Nhưng, Từ Nhất Minh đang làm việc tại một công ty nhỏ, ngoại trừ nhân viên quét dọn thì tất cả là nam giới cả mà!
Thấy Như Y im lặng, tại đầu dây bên kia Cao Hải lên tiếng cười, có chút hả hê: "Sao thế? Có tò mò không?"
Nếu nói không để ý là gạt người, dù sao bây giờ bọn họ chỉ còn là bạn bè thuần túy, nhưng cô vẫn thản nhiên: "Điều đó là bình thường thôi, có gì lạ đâu chứ!"
"Ha ha, cậu không để ý thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-xin-anh-dung-yeu-toi/3220931/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.