Tâm trạng Tô Vận cực kỳ khó tả khi đến phòng cấp cứu, hắn cất từng bước đến bên giường bệnh của cha mình. Lúc đầu hắn đã không định đến nhưng nhớ lại khoảnh khắc ông ta đã vì mình mà không cần đến mạng nên hắn cũng không kìm được lòng mình mà đến để gặp ông ta lần cuối.
Tô Nhiếp Minh vô cùng xúc động vì cuối cùng có thể được gặp đứa con trai này trước khi chết rồi, ông ta nén đau đưa tay lên nắm lấy tay của con trai, gian nan nói từng chữ một.
- Tiểu Vận, ta..xin lỗi…con, ta xin lỗi vì…đã không bảo vệ được mẹ con. Ta không có mặt mũi nào..xin con tha thứ…chỉ mong…con có thể sống thật hạnh phúc…Tiểu, Vận…ta rất vui..vì có thể đi gặp…mẹ, con rồi…ta…khụ, khụ...ta vẫn muốn, nói với con, ta vẫn, ta vẫn luôn yêu mẹ của con…
Vẻ mặt Tô Vận không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng trong mắt hắn có thể nhìn ra được sự tha thứ rồi. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn ông ta, dùng ánh mắt tĩnh lặng đấy tiễn ông ta đi một cách nhẹ nhõm nhất.
Chỉ có mỗi La Mục Nhiễm là đau đớn đến muốn chết đi sống lại, không phải chỉ là mất đi người đàn ông mình yêu nhất mà ngay khoảnh khắc cuối cuộc đời, người mà ông ta yêu vẫn chỉ có Lâm Nhược Tranh, sau bao nhiêu có gắng của bà ta thì rốt cuộc cũng không có được vị trí nào trong lòng Tô Nhiếp Minh. Hóa ra người sai ngay từ đầu chính là bà ta, không nên quá cố chấp vào đoạn tinh cảm này mới phải, nếu vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-anh-quen-em-roi-sao/1703590/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.