Căn phòng ngủ rất rộng, đồ vật bày trí vô cùng đẹp mắt và đầy chất nghệ thuật, một chiếc giá vẽ được đặt giữ gian phòng; những bức tranh màu nước, tranh chì, kí hoạ, thủy mặc..... được treo đầy tường; những loại màu vẽ đặt khắp đầu tủ, trên bàn, kệ sách..... 
Ở một góc tường, rất nhiều bức tranh chân dung được vẽ bằng nhiều chất liệu khác nhau, chì có, sơn dầu có, những bức tranh được xếp theo thời gian, có những bức tranh cũ, hình như đã được ba đến bốn năm rồi, cũng có những bức tranh vừa mới hoàn thành, nhưng nội dung các bức tranh đều chỉ có một, đó là chân dung một người đàn ông. 
Người đàn ông này có gương mặt vô cùng điển trai, ngũ quan anh tuấn, vẻ đẹp góc cạnh, đầy ma mị, thoạt nhìn đã đoán ra đó là Tô Vận. 
Trình Tố Vi vừa bước vào phòng đã ném thẳng túi lên giường, cô mệt mỏi ngồi xuống giường, nhìn qua những bức tranh vẽ Tô Vận, trái tim cô thắt lại, sóng mũi cay cay, cô rất muốn khóc. 
Cô chậm rãi đưa tay lấy một bức tranh, nhẹ nhàng đặt lên đùi, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gương mặt người đàn ông trong ảnh, yếu ớt nói 
- Vận, em nhớ anh lắm....... 
Đã bốn năm rồi, bốn năm qua cô đã sống không ra sống, chết không giống chết, mỗi ngày trôi qua đối với cô như một cực hình, cô không dám bật khóc thành tiếng, cô chỉ có thể khóc một mình trong bóng tối. 
Cô nhớ hắn lắm! 
Bốn năm rồi, mỗi sáng tỉnh dậy, cô đều không bỏ được thói quen chạy đi tìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-can-ba-anh-quen-em-roi-sao/1703534/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.