Chương trước
Chương sau
Kết cục (VIII)

Khi bạch lệ như đem đơn ly hôn đặt trước mặt nàng, Hạ Tử Tình một trận cười khổ.Muốn tránh cũng tráng ko được rồi. . . . . .

"Mẹ, Lập Phong tỉnh rồi sao?" Hạ Tử Tình vẻ mặt chờ đợi mà nhìn bạch lệ như.

"Bác sĩ nói, ngày hôm nay hắn sẽ hồi tỉnh, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cô kí tên vào đơn ly hôn này nó sẽ hồi tỉnh ngay." Bạch lệ như vô tình nói làm cho hạ tử tình đau đớn thất sâu

Trái tim Hạ tử Tình một trận co rút.Nỗi khổ trong lòng nàng ai có thể thấu hiểu?

“Còn ko mau kí tên?" Bạch lệ như đốc thúc nàng.

Hạ Tử Tình nhìn đơn ly hôn thoáng chốc trước mắt đã một mảng trắng xóa_, một chữ cũng ko đọc được,đầu óc nàng phi thường rồi loạn

Nàng thực sự phải rời bỏ lập phong? Nàng thực sự phải ly hôn với hắn sao?

"Có thể chờ lập phong tỉnh lại. . . . . ."

"Không được! Hạ Tử Tình, cô đừng cho là tôi đang giỡn, nhanh lên một chút kí cho tôi!" Bạch lệ như vẻ mặt không hờn giận.

"Con cầu xin mẹ, mẹ,con ko muốn rời bỏ Lập Phong. Mẹ đừng ép con!" Hạ Tử Tình ngước đôi mắt thấm nước, cầu xin Bạch Lệ

"Hạ Tử Tình! Cô muốn lật lọng?" Thanh âm Bạch Lệ Như ko khỏi nâng cao

"Con . . . . ." Nước mắt nóng hổi đã chảy xuống gương mặt, nàng chỉ cảm thấy bi ai trong lòng

"Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô ko ký đơn ly hôn này, tôi sẽ cho hạ thị tập đoàn nhà các người đóng cửa!Để xem các người sau này còn nhờ vào cái gì sinh tồn?" Bạch lệ như hung ác uy hiếp.

Hạ Tử Tình kinh ngạc mà trừng mắt to, "Mẹ, mẹ ko thể nào làm như vậy?"

"Vì Lập Phong, tôi bất cứ thứ gì cũng có thể là,!Cô có dám ko ký tên ko?" Bạch lệ như liếc mắt nhìn nàng.

Hạ Tử Tình trong lòng một trận bi thương.

Bạch lệ như rốt cục nhịn không được. Nàng ôm cánh tay của Hạ tử tình kí tên lên đơn ly hôn, sau đó lại cầm tay nàng điểm dấu.

Hạ Tử Tình nhìn tên trên đơn ly hôn, nước mắt lập tức đã che phủ đôi mắt. Nàng cắn môi ức chế chính mình, ko cho mình khóc thành tiếng

"Nhắc lại cô một câu nữa, cô phải rời khỏi đây , đừng cho Lập Phong tìm được cô!" Bạch lệ như lãnh liệt mà nói.

"Con muốn gặp lập phong.Con phải biết được hắn vẫn bình an vô sự." Hạ Tử Tình kiên trì.

Bạch lệ như thu mắt nhìn nàng, "Cô sẽ ko nói cho Lập Phong biết , tôi bức cô ly hôn chứ?"

Hạ Tử Tình cười nhạt: "Sẽ không.Con chỉ muốn xem hắn có việc gì ko, xong rồi con sẽ tự động rời đi."

Nếu như phải rời đi, nàng cũng nên gặp mặt hắn lần nữa chứ!

"Được!Nếu như Lập Phong biết tôi ép cô ly hôn _,thì tập đoàn hạ thị nhà các người sẽ ko được bảo toàn!Cô nhớ cho kỹ đó! Hạ Tử Tình." Bạch lệ như lớn tiếng nói.

"Con biết." Hạ Tử Tình vẻ mặt đạm mạc.

"Cô biết rõ là tốt rồi." Bạch lệ như hừ lạnh một tiếng, xoay ngườibỏ đi.(bà này khó ưa như mụ Dư Tuyết Lâm)

Hạ Tử Tình nhắm mắt lại,cảm thụ lòng mình băng lãnh. Nếu như, nàng bỏ đi có thể khiến Lập Phong bình an vô sự, nàng nguyện ý. Thế nhưng tại sao đau lòng khắc sâu này lại có thể khó chịu như vậy?

Một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nhấc người ngồi vào xe đẩy, tự mình đi đến bên ngoài phòng Lập Phong, sau đó nghe được bên trong truyền đến một thanh âm vô cùng mừng rỡ: "Lập phong tỉnh lại rồi! Lập phong tỉnh lại rồi!"

Hạ Tử Tình nghe xong một trận kích động! Lập phong rốt cục đã tỉnh. Thực sự tốt quá! Nàng lập tức đi vào phòng bệnh, nhìn tất cả mọi người vây lấy Lâm Lập Phong, nàng ở phía sau căn bản không cách nào tới gần.

"Tử. . . . . . Tình. . . . . . Tử. . . . . . Tình. . . . . ." Lâm Lập Phong mở con mắt khô khốc, trong miệng thì thào kêu

Mọi người ngươi mắt thấy tai nghe, liền đem con mắt tập trung lên người Hạ Tử Tình. Hạ Tử Tình nghe được Lâm Lập Phong vừa tỉnh đã gọi tên nàng, lòng của nàng lập tức mừng như điên

Nàng lập tức thúc xe đẩy đi tới bên người Lâm Lập Phong, mọi người thấy nàng đến đều tránh ra một bên.

Hạ Tử Tình đi tới bên người Lâm Lập Phong, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn,bờ môi khô khốc, trong lòng một trận co rút đau đớn.

Nàng cầm tay Lâm Lập Phong, trên mặt mang theo nụ cười duyên tuyệt mỹ, ôn nhu nói: "Lập phong,em ở chỗ này, em ở chỗ này."

Lâm Lập Phong nhìn Hạ Tử Tình bình an vô sự, không khỏi thở dài một hơi. Hắn vươn tay xoa mặt nàng, lộ ra nụ cười hài lòng, "Vừa hay em ko có việc gì,anh an tâm rồi."

"Em ko sao,em khỏe.Anh thế nào?Khỏe chứ? Có dau chỗ nào ko?" Hạ Tử Tình lo lắng hỏi hắn.

Hắn thở dài một hơi, "Cảm giác cả người đều đau nhức."

"Ko sao, anh nghỉ ngơi tốt vài ngày là vô sự rồi."

Lâm Lập Phong"Ừ" một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Ko được rời xa anh, tử tình.Anh muốn khi tỉnh lại phải thấy em."

"Được." Hạ Tử Tình rơi lệ, mỉm cười xán lạn, nhưng trong lòng lúc này lại đau đớn thập phần

Nhìn Lâm Lập Phong chậm rãi đi vào giấc ngủ, Hạ Tử Tình kéo tay Lâm Lập Phong đặt lên miệng nhẹ hôn

Nàng lưu luyến không rời mà nhìn khuôn mặt anh tuấn phi phàm của hắn, thật lâu không cách nào dời ánh mắt.Cho đến khi nước mắt che lấp ánh nhìn của nàng, nàng mới lưu luyến xoay người bỏ đi.

Gặp lại sao?! Lập phong! Có lẽ đời này, chúng ta cũng không thể gặp lại rồi!

Nếu như em là một người xui xẻo, nếu như em chỉ mang đến tai nạn cho anh, em ko thể ở bên cạnh anh được!

Mặc dù,cả đời này, em ko có hạnh phúc!Nhưng chỉ cần anh hạnh phúc, thì tốt rồi!.

Anh có thể tha thứ cho em ko? Lập phong. . . . . .

Ngày thứ hai,sau khi Lâm Lập Phong tỉnh lại ko thấy tay Hạ tử tình bên người. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an!

"Mẹ, tử tình ở nơi nào?" Lâm Lập Phong hỏi Bạch lệ như bên cạnh

"Nàng ngày hôm nay hình như khó chịu nên ở nhà nghỉ ngơi." Bạch lệ như qua loa tắc trách nói.

"Nàng khó chịu?Khó chịu chỗ nào?" Lâm Lập Phong rất khẩn trương.

"Nghe nói là đau đầu." Bạch lệ như suy nghĩ lấy đại cái cớ.

"Nga, con muốn gọi điện thoại cho nàng. Đem điện thoại chocon." Lâm Lập Phong muốn mẹ vươn tay lấy điện thoại

Bạch lệ như đem điện thoại đưa cho Lâm Lập Phong, Lâm Lập Phong gọi điện thoại về nhà,người tiếp điện thoại chính là chị Ngọc Dâu.

"Chị Ngọc Dâu, tử tình thế nào? Nàng khó chịu ở đâu?" Lâm Lập Phong khẩn trương hỏi chị Ngọc Dâu

"Thiếu phu nhân có chút đau bụng." Ngọc chị dâu máy móc trả lời.

"Đau bụng?Ko phải như mẹ tôi nói là đau đầu sao?"

"Thiếu phu nhân vừa đau bụng vừa đau đầu." Chị Ngọc Dâu lập tức nói.

"Nghiêm trọng ko? Có gọi bác sĩ gia đình chưa?"

"Nàng được bác sĩ khám rồi, hiện tại đã uống thuốc, đang nằm ngủ."

"Nga. . . . . .Khi nào nàng tỉnh lại kêu nàng gọi điện thoại cho tôi." Lâm Lập Phong nói

"Vâng."

Lâm Lập Phong có chút suy nghĩ cúp điện thoại, ko hiểu vì sao?Tâm hắn có cảm giác ko yên.Nhưng lại ko biết nói như thế nào?Ngực cảm thấy rất hoảng hốt, hình như đã có chuyện ko hay phát sinh. . . . . .

Hắn rất muốn quay về xem Tử tình. . . . . . Thế nhưng, hiện tại hắn ko thể làm được do ko có phương tiện. Bất quá, có chị Ngọc Dâu ở nhà cùng Hạ Tử Tình hắn mới cảm thấy an tâm một chút

Kết cục (IX)

Trong phòng bệnh, Lâm Lập Phong đợi cả ngày vẫn ko nhận được điện thoại của Hạ Tử Tình. Khi màn đêm buông xuống, Lâm Lập Phong nhìn lên bầu trờ đen tối xa vời, Hạ Tử Tình vẫn ko có tin tức

Lâm Lập Phong cảm thấy rất hoảng hốt. Hắn lại một lần nữa gọi điện thoại đến Hạ Tử Tình, điện thoại kêu thật lâu nhưng vẫn ko ai bắt máy. Gọi về nhà, chính chị Ngọc Dâu là người tiếp

"Chị Ngọc Dâu, Tử Tình sao rồi? Đã trở về chưa?"Thanh âm Lâm Lập Phong trầm thấp hỏi

"Thiếu phu nhân vẫn chưa trở về." Chị NGọc Dâu nhất quán bình tĩnh vô lo nói

"Nàng rốt cuộc đi nơi nào?" Lâm Lập Phong có điểm tức giận

"Tôi không biết, thiếu gia."

"Được! Ta đã biết." Lâm Lập Phong đặt điện thoại sang một bên, chính mình hờn dỗi. Hắn ko rõ Hạ tử tình tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất?

Nàng rốt cuộc đã làm việc gì? cả hắn cũng không ghé thăm, lại ra ngoài cả ngày . Ngay cả điện thoại cũng không bắt!

Chính vào lúc này, điện thoại của hắn lại kêu lên, hắn cầm điện thoại lên nhìn, là của Hạ Tử Tình. Hắn vui vẻ mà tiếp chuyện, mở miệng câu nói đầu tiên của hắn là chất vấn nàng: "Em cả ngày hôm nay đã đi đâu?"

"Em trở lại công ty người mẫu xử lý chút chuyện."Thanh âm hạ Tử tình dễ dàng, xem ra thật cao hứng

"Có chuyện gì sao?" Lâm Lập Phong có điểm hoài nghi hỏi.

"Công ty nói,cuộc thi người mẫu Châu Á năm nay, em được bình chọn tham gia."

"Em muốn tham gia?"

"Có thể được đề cử đi thi cuộc thi này, em rất vinh dự."

"Em phải đi bao lâu?"

"Đại khái nửa năm ."

"Sao lâu như vậy?" Lâm Lập Phong nhíu.Hắn biết rõ đối với chuyện người mẫu, nàng rất có hứng thú. Nhưng nếu đi dự thi đến nữa năm, hăn ko nguyện ý lam81

"Không lâu mà.Trong suốt chuyến đi em phải chỉ đạo người mẫu dự thi,sau đó còn phải làm đại diệnThời gian nửa năm cũng qua nhanh thôi."

"Anh sẽ nhớ em!" Lâm Lập Phong thâm tình thấp giọng.

Hạ Tử Tình cả người chấn động, phát hiện trên mặt mình có cái gì âm ấm chảy xuống mặt đất. Nàng khụt khịt mũi, nói: "Em cũng sẽ nhớ anh."

"Vậy thì ko nên đi." Lâm Lập Phong yêu cầu.

"Em rất muốn đi."

". . . . . ."

Bọn họ dừng lại một hồi lâu, Lâm Lập Phong mới chậm rãi mở miệng nói: "Em nếu như phải thực sự rời đi thì điđi."

Khuôn mặt của Hạ Tử tình đều ướt đẫm nước mắt.

"Cảm ơn anh, lập phong."

"Anh muốn gặp em! Hiện tại! Lập tức!Anh muốn được thấy em!" Lâm Lập Phong bỗng nhiên cứng nhắc ra lệnh.

"Đượct! Ta hiện tại sẽ tới." Hạ Tử Tình yếu ớt buông điện thoại xuống, nước mắt rơi như mưa

Đêm nay có lẽ chính là buổi tối cuối cùng của bọn họ, nguyên bản nàng muốn nhịn ko đi gặp hắn_. Nhưng hắn ngày hôm nay liều mạng tìm nàng, nếu như nàng còn không đi gặp hắn, hắn nhất định sẽ liều lĩnh xuất viện tìm nàng.

Ngày mai, nàng phải rời khỏi trung Quốc, đêm nay hãy để nàng được ở cùng hắn.Đêm nay là buổi tối cuối cùng của 2 người!

Hạ tử Tình nỗ lực ổn định tình cảm của chính mình, sau đó liền đi đến bệnh viện. Nàng đẩy cửa phòng bệnh ra, mang theo nụ cười yếu ớt đi vào

Lâm Lập Phong đang an tĩnh mà ngồi yên trên giường, y tá an vị bên cạnh hắn. Thấy Hạ Tử Tình tới, ý tá tự động rời đi.

Lâm Lập Phong thấy Hạ Tử Tình đến trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hân hoan, hắn đem tay, hướng Hạ Tử Tình ngoắc, "Tử tình,đến đây ngồi cùng anh."

Hạ Tử Tình đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, Lâm Lập Phong lập tức cầm tay nàng.lòng bàn tay to chậm rãi truyền hơi ấm vào lòng bàn tay nàng, nàng cảm thấy thật ấm áp, an tâm

Nàng nhìn ngón tay trắng noãn thon dài của Lâm Lập Phong bao quanh ngón tay bé nhỏ của mình, ngực một trận xúc động. Nếu như đời này có thể cùng hắn tay trong tay quá chung sống, dù cho chỉ là một năm nàng cũng nguyện ý đánh đổi sinh mệnh của mình

Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện, lại quá nhiều hiểu lầm, có thể chân chính ở cùng một chỗ như ngày hôm nay lại rất ít

Hạ Tử Tình chăm chú nhìn tay hắn đan xen , một giọt nước mắt ko kiềm được chảy xuống tay hắn

Lâm Lập Phong kinh ngạc mà nhìn Hạ Tử Tình,nâng khuôn mặt kiều dung của nàng hỏi: "Chuyện gì?Có chuyện gì ko vui sao?"

Hạ Tử Tình mỉm cười cười trừ, nhẹ lắc đầu.

"Tại sao lại khóc?"

"Em nhớ anh a.Ngày mai em phải đi Ma lai xi a rồi." Hạ Tử Tình qua loa tắc trách nói.

"Vậy thì đừng đi, anh cũng nhớ em." Lâm Lập Phong nắm chặt tay nàng, đôi mắt đen láy ngưng thần nhìn nàng, "Anh vẫn chưa yêu em tốt.Ngay từ đầu đã bức em gả cho anh,anh lại một mực khi dễ em, đả thương em."

Hạ Tử Tình trừng to mắt hỏi: "Anh nhớ hết việc trước đây rồi?"

Lâm Lập Phong gật đầu,áy náy nói: "Sau vụ tai nạn xe cộ lần này,anh trong họa còn có phúc a.Anh đã nhớ lại tất cả những chuyện trước đây,bao gồm cả chuyện của em nữa."

Hạ Tử Tình lắc đầu, "Chuyện trước đây, chúng ta đừng nhắc đến nữa. Chúng ta chỉ cần quý trọng hiện tại là tốt rồi."

"Ừ, chúng ta chỉ cần quý trong hiện tại." Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tình tiến thẳng vào lòng, "Anh từ giờ trở đi sẽ yêu em thật tốt, em cho anh cơ hội ko?"

Hạ Tử Tình ở trong lòng hắn khổ sở, nước mắt thương tâm liên tục chảy xuống

Lâm Lập Phong buông Hạ tử Tình ra, nâng khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt

"Sau đêm nay em lại dễ xúc động như vậy?" Hắn càng không ngừng giúp nàng lau nước mắt,nhưng nước mắt nàng lại ko ngừng chảy. Dù cố cách mấy cũng ko thể lau sạch sẽ!

Lâm Lập Phong trong lòng tức giận cảm thấy tâm tình bất hảo. Hắn thầm nghĩ Tử tình có việc gạt hắn. Nàng đêm nay khiến hắn rất lo.

"Làm sao vậy?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có việc gạt ta?" Lâm Lập Phong chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ tử tình

Hạ Tử Tình thoáng chốc sửng sốt, vội vã lắc đầu, "Không có việc gì, anh đừng suy nghĩ nhiều quá."

Lâm Lập Phong mắt sáng như đuốc, nhìn biểu tình biến hóa trên gương mặt nhỏ của Hạ tử tình,ko thể tránh được pháp nhãn của hắn. Hắn biết rõ, trong lòng Hạ Tử Tình nhất định có việc ko thể nói, len lén sau lưng gạt hắn.

Tính cách Hạ Tử Tình, hắn biết rất rõ. Nàng nếu như đã ko chịu nói, hắn bắt ép cách nào cũng ko được!

Lâm Lập Phong đem Hạ Tử Tình ôm vào trong ngực, thật sâu cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng, đau buồn trong lòng nàng, cũng chậm rãi được cởi ra_.

"Lập phong, anh yêu em sao?" Hạ Tử Tình tựa ở trong lòng Lâm Lập Phong đột nhiên hỏi

Lâm Lập Phong cúi đầu ôn nhu bên tai nàng nói nhỏ: "Anh yêu em , Tử Tình, anh yêu em.Anh hình như đã yêu em thật lâu rồi, chỉ là anh vẫn nằm mộng ko tỉnh. Đời này,ko được rời bỏ anh, được chứ?"

Hạ Tử Tình ở trong lòng hắn hơi run,lại càng đem mặt úp sâu vào ngực hắn. Nàng cũng không muốn rời bỏ hắn a. Trời biết, nàng có bao nhiêu thương hắn! Nàng có bao nhiêu sao ko muốn rời bỏ hắn!

Thế nhưng, ở lại bên cạnh hắn, nàng sẽ khiến hắn gặp nguy nan.Nên bảo nàng làm thế nào cho phải?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.