Đường Viên Viên khó hiểu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, nếu như không phải sợ cô lạnh thì sao lại đưa áo sơ mi cho cô làm gì?
Cô không thể hiểu được.
bảo “Đừng hỏi nhiều, em cứ mặc đi”
Uất Trì Diệc Thù thấy cô không nhận lấy, đơn giản dứt khoát tiến lên choàng áo sơ mi của mình lên người cô, áo sơ mi của anh là loại tối màu, hơn nữa khung xương của đàn ông khá lớn, hơn nữa anh còn rất cao, cho nên sau khi Uất Trì Diệc Thù choàng áo sơ mi của anh lên người cô, chiếc áo đã trực tiếp che khuất mông của cô.
Đường Viên Viên sửng sốt một chút, trên áo sơ mi vẫn còn lưu lại mùi mồ hôi của Uất Trì Diệc Thù, nhưng mà ngửi xong lại cảm thấy không hề chán ghét chút nào, mặt cô nhuốm hồng, khi cúi đầu đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Cả quãng đường đều dựa trên lưng Uất Trì Diệc Thù, quần áo đã bị ướt sũng từ trước rồi, bây giờ đã xuyên thấu, cô đang mặc áo ngực màu gì cũng bị lộ ra cả rồi.
“Áp Đường Viên Viên không thể kìm nén được sự bất ngờ của mình, ngượng ngùng hét lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó đưa hai tay lên che kín gương mặt nhỏ của mình lại.
Sao cô có thể mất mặt tới mức này chứ? Vậy mà cũng có thể ném chuyện này ra khỏi đầu. Huhu vừa nấy chắc là khó nhìn chết đi được, nếu không sao anh trai lại cởi áo sơ mi ra đưa cho cô mặc, vậy mà cô có thể như một đồ ngốc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799374/chuong-2351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.