Vì vậy, cô bé chưa bao giờ cần phải xin lỗi người khác.
Hiện giờ chính bản thân cô bé khóc nhưng lại xin lỗi cậu?
Đây là nguyên lý gì vậy?
Uất Trì Diệc Thù nhíu chặt mày lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thế, Đường Viên Viên không khỏi cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ bối rối và chột dạ: “Không xảy ra chuyện gì hết. Chỉ là em cảm thấy không có việc gì mà lại khóc với anh, cho nên…”
“Cho nên em mới xin lỗi anh trai?” Uất Trì Diệc Thù nắm lấy cằm cô bé và nâng mặt cô bé lên, quả nhiên thấy được vẻ bối rối và chột dạ chợt thoáng qua trong đôi mắt cô bé.
“Rốt cuộc em đang giấu anh điều gì?”
“Anh trai.”
“Nói thật!”
Đường Viên Viên nhất định sẽ không nói cho cậu biết những lời nói ngày hôm qua. Nếu nói như thế chẳng khác nào cô bé đang nói hết tâm tư của mình cho cậu nghe. Nhưng nếu cô bé không nói thì anh trai sẽ tiếp tục hỏi, tiếp tục lo lắng.
Vì vậy, đôi con ngươi của Đường Viên Viên khế đảo quanh, rồi cô bé đột nhiên nhỏ giọng khóc lóc mà nói: “Kỳ thật vừa rồi em đã nằm mơ thấy anh trai.”
“Hửm?” Uất Trì Diệc Thù nheo mắt: “Mơ thấy anh trai như thế nào?”
“Em mơ thấy anh trai đột nhiên rời bỏ Viên Viên, chê Viên Viên quá phiền phức, lại còn ăn quá nhiều nên em mới cảm thấy đau lòng”
“Rời bỏ em, chê em phiền phức?”
“Dạ, em xin anh trai mấy thứ đồ ăn này nọ, anh trai chê em phiền phức”
Nói xong, hai mắt Đường Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799341/chuong-2318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.