Nếu không thì anh thả em xuống dưới, để em tự đi, đỡ mắc công Viên Viên nhớ kĩ cảnh này, sẽ hiểu lầm anh trong tương lai”
“Chậc, con bé ngốc kia thì hiểu lầm được ai, với chỉ số thông minh của em ấy, nếu em ấy lên đại học mà hiểu được tình cảm và yêu thích là cái gì, anh sẽ đốt hương lạy thần luôn”
Nghe câu này của Chung Sở Phong, Mạnh Khả Phi cũng thấy bùi ngùi trong lòng, nhất định cô bé phải cố gắng thi vào trường thật tốt, nếu không thì cả đời cô bé chỉ có thể cúi đầu đi dưới cát bụi.
Lúc trước cô bé cảm thấy không sao cả, nhưng mà bây giờ đã có người cô bé muốn đến gần, cho nên tất cả không còn giống lúc trước nữa.
Sau khi về trường, Đường Viên Viên không hề đi cùng với đám người Trương Hiểu Lộ nữa, mà Mạnh Khả Phi đi đâu thì cô bé sẽ theo đó, như hình với bóng.
Mạnh Khả Phi dành cả buổi chiều trong thư viện, sau đó ngủ ở đây suốt buổi chiều.
Thật ra cô bé cũng muốn đọc sách đấy, nhưng vừa trông thấy sách thì đã mệt mỏi, đọc được một lát là ngã đầu lên bàn ngủ. Ban đầu Đường Viên Viên còn có thể đánh thức cô bé, sau đó phát hiện gọi không có hiệu quả bèn để cho bạn mình ngủ, chờ học xong rồi mới gọi cô bé dậy, hai người cùng về ký Úc xá.
Trông thấy cảnh tượng như vậy, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn không vui cho lắm, bọn họ hỏi tại sao Đường Viên ‘Viên không chơi với bọn họ, Đường Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799313/chuong-2290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.