Đường Viên Viên thành thật giải thích cho Uất Trì Diệc Thù những gì đã xảy ra trong đợt huấn luyện quân sự trước đó. Sau khi Uất Trì Diệc Thù nghe xong thì nheo mắt lại. 
“Kem chống nắng bị trộm?” 
Đường Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, đột nhiên không tìm thấy nữa: Cả hai lọ đều mất tăm mất tích. Em không cố ý dối anh, nhưng em thật sự không tìm được. Nhưng Khả Phi đối xử với em rất tốt, cậu ấy đã chia cho em dùng chung, em mới không bị cháy nắng *Ừ!” Sau khi nghe xong, Uất Trì Diệc Thù chỉ thờ ơ nói: “Về sau, những lúc mà người khác đánh nhau thì em đừng tùy tiện tiến lên.” 
“Nhưng Khả Phi là vì em mới đánh nhau với người khác mà. Em thấy cậu ấy bị đánh thì trong lòng rất khó chịu, nhất định phải lên can ngăn” 
lên: “Em đã biết rồi anh trai, lần sau Viên Viên sẽ làm như vậy. Đúng rồi anh, anh mang cho em thứ gì vậy?” 
Uất Trì Diệc Thù đưa túi cho cô: “Mẹ anh nhờ anh đưa ít đồ ăn đồ dùng cho em. Em cầm vào đi. 
Nhớ đừng chạy lung tung vào ban đêm, không có việc gì thì đừng dùng điện thoại di động, phải chăm chỉ học hành” 
“Oa, cảm ơn dì Minh ThưI” 
“Vào đi!” 
“Dạ, tạm biệt anh.” 
Sau đó, Uất Trì Diệc Thù vẫn tiếp tục nhìn theo bóng lưng của Đường Viên Viên, cho đến khi bóng dáng của cô bé biến mất, bấy giờ cậu mới chuẩn bị rời đi. 
Mới vừa lên xe, Uất Trì Diệc Thù nhận được cuộc gọi từ Chung Sở Phong. 
“Anh Diệc Thù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799266/chuong-2243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.