“Hai đứa có chuyện gì vậy?”
Đậu Nành nghiêng đầu nhìn Viên Viên đang rơi nước mắt, vẫn không hiểu vì sao Viên Viên lại khóc.
Nhưng thật ra Đậu Nành kinh ngạc cả người, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng qua là cậu chỉ bảo Viên Viên không nên ăn nhiều như thế mà thôi, sao cô lại tự dưng khóc chứ?
Chẳng lẽ do giọng nói của cậu vừa nãy hung dữ lắm sao?
Đậu Nành nhớ giọng điệu của mình lúc nói câu đó. Nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết được giọng điệu của mình có vấn đề gì cả?
“Viên Viên?” Hàn Minh Thư đi đến chỗ cô bé rồi ôm Viên Viên vào lòng. Cô vừa lau nước mắt cho cô bé vừa hỏi: “Đừng khóc, đừng khóc nữa nhé. Nói cho dì xem, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan đi vòng ra sau lưng Đậu Nành rồi ôm lấy bả vai của cậu bé hỏi: “Hai đứa sao lại thế này? Đừng bảo cháu bắt nạt con bé nhà người ta nhé?”
“Cháu không có bắt nạt Viên Viên” Giọng nói của Đậu Nành có chút buồn rầu. “Mọi chuyện đang tốt đẹp, cháu bắt nạt Viên Viên làm gì.”
“Vậy sao tự dưng Viên Viên lại khóc như thế?”
“Cháu…
Cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ nói với cô mấy câu thôi đã khiến Đường Viên Viên oà khóc rồi.
“Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cháu không trêu chọc Viên Viên thì sao cô bé có thể khóc được, dì nói có đúng không?” Tiểu Nhan vỗ nhẹ bả vai Đậu Nành: “Cháu là anh trai, Viên Viên mới bao nhiêu tuổi? Cháu không thể bắt nạt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799241/chuong-2217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.