Nghe hồi lâu Giang Tiểu Bạch ở đầu dây bên kia vẫn không hề đáp lại, Đỗ Tiêu Vũ liền biết bà hỏi bậy rồi, bà xấu hổ cười cười, nói lảng sang chuyện khác: “Nhìn mẹ hỏi bậy gì này, Tiểu Bạch nhà chúng ta muốn thế nào cũng được, bây giờ con đang ở đâu thế? Ở nước ngoài sao?” 
Giang Tiểu Bạch dừng lại hồi lâu, ánh mắt nâng lên rồi hạ xuống bệ cửa sổ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài tấm kính kia, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một chút, mở mắt ra rồi mới chậm rãi nói. 
“Con đang ở trong nước” 
Nghe vậy, đúng là Đỗ Tiêu Vũ đã kinh ngạc một chốc, có thể nhận được cuộc gọi do con gái chủ động gọi đến cũng đã đủ để bà vô cùng vui mừng, không ngờ cô lại còn ở trong nước. 
Nhất thời, bà kích động đến không biết nói gì nữa, lời ra khỏi miệng ngắc ngứ một lúc lâu, lại sợ mình nói con gái không thích nghe, con gái giận cúp điện thoại, hoặc là lại lần nữa rời đi. 
Lần này đi đã đi nửa năm, nửa năm nhớ nhung thật khó mà chịu đựng. 
Không chỉ là nhớ nhung, còn có đủ loại tâm tình trong lòng bà, lo có phải cô ấy ở bên ngoài ngủ không ngon hay không, có phải chịu khổ sở gì hay không, có đụng phải người xấu hay không, rồi bị bệnh thì làm thế nào? 
Vậy nên bà nói chuyện cực kỳ dè dặt. 
Nửa năm trước cách mẹ đối diện với cô ấy không phải dạng này, từ sau một lần cô ấy bắt đầu kháng cự mẹ, Đỗ Tiêu Vũ lập tức trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799216/chuong-2192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.