Nghĩ tới đây, Đậu Nành lại cúi đầu xuống.
Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cậu đã bị Dạ Âu Thần nhìn thấy.
Dạ Âu Thần cũng không ngờ rằng cậu bé lại khóc chỉ vì một câu nói như vậy của mình, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lấy.
Anh đưa tay, nắm lấy cánh tay của Đậu Nành, kéo cậu dậy, rồi bế bổng cậu lên.
Mặc dù dáng người Đậu Nành cũng khá cao, cao đến mức bây giờ Hàn Minh Thư muốn ôm cậu cũng không ôm nổi, thế nhưng đối với Dạ Âu Thần mà nói, muốn bế cậu bé lên cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên khi Đậu Nành bị Dạ Âu Thần bế lên ôm vào lòng xong, Đậu Nành lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ba thối, ba đáng ghét, ba mau thả con ra! Đậu Nành không muốn bị ba ôm!
Thả con xuống!”
Chỗ này ở ngay trước cổng trường học, lát nữa mọi người tới, ba cứ ôm cậu như thế này mà lát nữa bị người khác thấy thì phải làm sao đây?
Đậu Nành không muốn các bạn trong trường sẽ có ấn tượng rằng mình là một đứa trẻ còn cần ba mẹ phải âu yếm dỗ dành.
Thế là cậu cứ giấy dụa không ngừng, thế nhưng sức lực của Dạ Âu Thần rất lớn, cậu bé giấy dụa quá kịch liệt, khiến Dạ Âu Thần cũng bực mình, dứt khoát vỗ một cái lên mông của cậu.
“Ầm ï cái gì hả? Ba là ông già nhà con đấy, bị ông già nhà mình ôm một cái thì làm sao?”
Đậu Nành bị anh vỗ mông một cái, lập tức ngừng giãy dụa, cơ thể cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799161/chuong-2137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.