“Còn trẻ?” Lương Nhã Hòa nhìn Tiêu Túc một cái, bu môi nói: “Cũng sắp thành ông già rồi, còn trẻ chỗ nào?
Chẳng qua cũng được, Tiểu Bạch còn trẻ, cho nên cũng không vội, Tiểu Bạch, mẹ hỏi con chuyện này không phải có ý giục con”
“Con biết mà mẹ, mẹ yên tâm đi, chúng con thuận theo tự nhiên thôi”
Lương Nhã Hòa nói không giục, thật ra trong lòng vẫn muốn ôm cháu trai, chẳng qua nghĩ thì nghĩ, nhưng bà ấy chỉ nhắc tới một câu, từ đầu đến cuối cũng không nói gì thêm.
“Đến đây, ăn cơm, ăn nhiều một chút”
Ba bát cháo ăn giữa trưa kia đã sớm tiêu hóa hết, cơm tối Giang Tiểu Bạch tính ăn nhiều một chút, ai biết Lương Nhã Hòa gắp đủ loại cho cô, gắp tới nỗi Giang Tiểu Bạch cũng ăn muốn no.
Nhưng Lương Nhã Hòa sợ cô vẫn chưa no, còn gắp đủ loại vào trong bát của cô, thế là Giang Tiểu Bạch chỉ có dời ánh mắt cầu cứu về phía Tiêu Túc.
“Mẹ” Sau khi Tiêu Túc nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, đưa tay cầm bát cơm của cô tới trước mặt mình, thuận tiện nói: “Tiểu Bạch ăn quá nhiều, tối nay bụng em ấy không chịu ^¡m nöI.
Lương Nhã Hòa nghe nói thế thì lúc này mới nhận thực cái gì, lúng túng cười với Giang Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ăn không vô à? Sao không trực tiếp nói với mẹ?”
“Mẹ…
“Được rồi, đứa nhỏ con có gì mà ngại chứ? Con đây là đang lạnh nhạt với mẹ sao? Không phải mẹ đã nói con cứ trực tiếp coi mẹ là mẹ ruột được rồi, có lời gì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799136/chuong-2112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.