Cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tính cách giống như một đứa trẻ con mà làm nũng dính người, ôm lấy Tiêu Túc chưa được bao lâu liền cảm thấy hơi buồn ngủ lim dim.
“Lại buồn ngủ à? Không đói sao?”
“Hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn”
Bàn tay lớn của anh đặt lên tấm lưng của cô, vừa giúp cô chỉnh lại tóc tai vừa dịu dàng nói: “Anh có nấu cháo, ngồi dậy ăn một chút đi”
thế này.
Có lẽ Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy mình đuối lý, cũng không hề nói nhiều.
“Dù sao em cũng không muốn ăn cháo, không ngon”
“Nghe lời” Tiêu Túc giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, giọng điệu càng mang theo vài nét dở khóc dở cười: “Em vừa mới ngủ dậy, ăn một chút cháo trước, ăn nửa chén để lấp bụng đã, đợi đến khi em khỏi bệnh thì đến lúc đó muốn ăn cái gì cũng không `… Ÿƒ muộn: Giang Tiểu Bạch chỉ không muốn ăn cháo, nhưng mà cô là một người trưởng thành, biết rằng bản thân vào lúc này chỉ có thể ăn những món thanh đạm để làm ấm dạ dày, vì vậy cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bởi vì đêm qua dạ dày đã chịu sự giày vò, vì vậy chưa ăn được nửa bát cháo, Tiểu Bạch đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, trông có vẻ rất mệt mỏi mà đẩy bát ra.
“Ngồi một lúc đã rồi hãy nằm”
Thế nhưng Giang Tiểu Bạch không hề chịu nghe lời của anh, lại nằm xuống, sau đó nói: “Em hơi mệt, không ngồi nổi nữa, vẫn là nằm xuống thoải mái hơn”
Cô cứ muốn nằm, Tiêu Túc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799119/chuong-2095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.