Tiêu Túc cho rằng cô sẽ vừa lòng sau đó đeo nhãn lên. Ai biết cô vậy mà lại hỏi mình. Cậu đặt áo khoác ở trên chỗ bên cạnh cái móc, sau đó đi đến chỗ Giang Tiểu Bạch, lấy chiếc nhẫn trên tay cô đi.
Giang Tiểu Bạch chợt đổi nét mặt: “Không muốn cho tôi à? Được đấy, vậy anh lấy về……
Lời nói của cô còn chưa có nói xong, đã cảm thấy trong đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Hoá ra Tiêu Túc vậy mà chủ động xỏ nhẫn vào trong tay cô.
“Bây giờ còn hỏi tôi loại câu hỏi này nữa không? Nhẫn là mua cho ai cô còn không biết? Trong nhà trừ bỏ cô với tôi, còn có những người khác sao?
Hoặc là, cô cảm thấy đây là thứ mà tôi tự mua cho mình?”
Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói nhanh mồm dẻo miệng như vậy, đúng là làm người ta rất ngạc nhiên. Giang Tiểu Bạch bĩu môi, nhìn thoáng qua ngón tay đã được đeo nhẫn lên của mình, sau đó nói: “Ai biết được? Nói không chừng thật đúng là anh tự mua cho mình đấy?”
Nghe lời nói của cô, Tiêu Túc hơi cảm thấy xấu hổ: “Tôi mua tôi còn có thể đeo vào được à?”
Giang Tiểu Bạch lúc này không hề nói nữa. Cô nhìn cái nhẫn đang đeo ở trên tay này, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng không nhịn được trở nên mừng rỡ. Nhưng mà cô không có lộ ra trên mặt.
“Anh tặng đồ cho tôi nhự vậy, đến lúc đó sẽ không dùng hết tiền của anh à? Tiêu Túc, tôi phải nói cho anh, đây chính là thứ mà chính anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799070/chuong-2046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.