“Nói chuyện đi chứ? Tặng cho tôi sao? Nếu không phải, vậy thì tôi cũng không cần nữa” 
Nói xong, Giang Tiểu Bạch thả cái hộp lại trên bàn, khoanh tay lại nhìn Tiêu Túc, dáng vẻ nhất định muốn cậu ta phải nói rõ mọi chuyện. 
Tiêu Túc nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên tiến tới, cổ họng khàn khàn nói: “Cần phải hỏi lại sao? Rõ ràng là quà tặng cho em, em không nhìn ra sao?” 
“Nhìn ra là một chuyện, muốn nghe chính miệng anh nói lại là một chuyện” Giang Tiểu Bạch nhếch môi, nhướn mày mở hộp ra. Cô thấy bên trong có một sợi dây chuyền ngọc trai màu sắc tuyệt đẹp, hạt nào cũng tròn đầy, dù là dây chuyền ngọc trai nhưng xem ra cũng rất trân quý. 
Vừa nhìn Giang Tiểu Bạch đã thích rồi, cầm trên tay ngắm nghía cả nửa ngày trời. 
Tiêu Túc bất ngờ nói: “Anh đeo giúp em nhé?” 
Nghe vậy Giang Tiểu Bạch liếc cậu ta, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đưa dây chuyền cho cậu ta: “Được thôi, đeo lên giúp em đi.” 
Tiêu Túc nhận lấy sợi dây chuyền, đi vòng ra phía sau cô. Giang Tiểu Bạch vén mái tóc dài tới eo lên, hương thơm nhàn nhạt thuộc về cô cứ thế đập vào mặt Tiêu Túc. Cậu ta ngây người đứng tại chỗ, nhìn cần cổ trắng nõn lộ ra sau khi cô vén tóc lên. 
“Làm gì thế? Không phải muốn đeo vào giúp em sao? Đứng ngây ra đấy làm gì?” 
Tiêu Túc lấy lại tinh thần, đeo dây chuyền lên cổ Giang Tiểu Bạch. Da dẻ Giang Tiểu Bạch trắng như tuyết, màu ngọc trai gần như tôn lên màu da của cô, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799048/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.