Mặc dù Hàn Thanh nhỏ lúc đó cũng không còn tâm trí để ý đến người khác, nhưng khi cô y tá nói gì đó về ba của mình, thì anh cuối cùng cũng khẽ mấp máy môi chân thành nói: “Cảm ơn cô”
Cô y tá một lần nữa xoa đầu cậu bé.
Trong chốc lát, Hàn Thanh nhỏ hỏi: “Cô ơi, cháu có thể quay lại để gặp bố cháu được không a?
Cô y tá suy nghĩ một chút,rồi gật đầu đứng dậy: “Để cô đưa cháu đến đó nhé”
Vết thương của anh đã được xử lý xong, cô y tá đưa Hàn Thanh nhỏ đi về hướng phòng cấp cứu vừa rồi, khi hai người vừa đi tới, thì cửa phòng cấp cứu cũng vừa mở ra.
Nghe thấy tiếng cửa phòng cấp cứu mở, trong lòng y tá đột nhiên khẽ rung lên.
Mẹ Hàn Thanh lúc này cũng đứng ngay dậy bước nhanh về phía trước.
“Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi ạ?”
Khi mẹ Hàn Thanh hỏi điêu này, hai tay cô ấy đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay ngắn lúc này cũng đã đâm sâu vào da thịt, nét mặt cố hiện lên vẻ bình thản, nhưng chỉ có cô ấy biết rằng trái tim mình lúc này đang đau đớn nhường nào. Bao nhiêu lo lắng, bôn chồn ra sao.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, một số nhân viên theo sau anh ta, cũng lần lượt bước ra từ phía sau.
Anh ta nhìn mẹ Hàn Thanh đầy vẻ hối lỗi.
“Tôi thành thật xin lỗi, mời gia đình vào nhìn mặt nạn nhân lần cuối”
Bùm! Cảm giác như có thứ gì đó nổ tung, đầu óc quay cuồng, tất cả dường như đã sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/799022/chuong-1998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.