“Em làm nhiều đồ vậy, một mình ăn hết được sao?” 
“Anh làm gì đấy?” Giang Tiểu Bạch vươn người bảo vệ đống đồ ăn sáng, cảnh giác nhìn cậu ta: “Chỗ này không có phần của anh, anh muốn ăn thì tự làm đi” 
“Anh sợ em ăn không hết sẽ lăng phí, cho nên muốn ăn giúp em thôi.” 
Tiêu Túc rất không khách khí định vươn tay lấy một miếng sandwich, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng giật lại, sau đó cắn một miếng trước mặt cậu ta. 
Tiêu Túc không biết phải nói gì, đành phải lấy một miếng khác. 
Giang Tiểu Bạch lại trực tiếp giật lấy, lại cắn một miếng. 
Sau đó cô ấy vẫn còn chưa thỏa mãn, trực tiếp cầm tất cả đồ ăn trên bàn lên cắn mỗi thứ một miếng rồi bỏ lại, dương dương tự đắc nhìn Tiêu Túc, ánh mắt kia thật giống như đang nói: “Đều đã bị em ăn qua, anh có thể làm thế nào?” 
Tiêu Túc không ngờ Giang Tiểu Bạch lại có thể vì việc này mà hành xử như trẻ con thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp có phản ứng, chờ đến lúc cậu ta có phản ứng thì lại nghe thấy Giang Tiểu Bạch nói: “Đều là đồ em đã ăn qua, một lát nữa là em sẽ ăn xong, nếu anh muốn ăn thì tự làm đi” 
“Ngủ cả một đêm đến khi tỉnh dậy. em vẫn còn chưa nguôi giận sao?” 
“Anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu” Giang Tiểu Bạch quay đầu qua chỗ khác, cắn một miếng sandwich, vừa ăn vừa xem tivi, tóm lại là không thèm để ý tới Tiêu Túc. 
Vốn là Giang Tiểu Bạch cho rằng những thứ mình đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798977/chuong-1952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.