Sau đó, trong đầu của cô chỉ còn lại trống rỗng.
Giang Tiểu Bạch không biết được là sắc mặt của cô đã trở nên tái nhợt đi hay chưa, nhưng mà hai lỗ tai của cô bây giờ đã ù cả đi, đến mức khiến cho cô có cảm giác cô không còn nghe thấy được bất cứ âm thanh gì nữa.
Mà sau khi Tiêu Túc nói xong những lời này thì cậu ta cũng đã ngay lập tức ý thức được bản thân giữ chặt lấy cằm của Giang Tiểu Bạch như thế kia hình như cũng không được đúng lắm, sau đó cậu ta có chút bối rối buông tay ra rồi đứng dậy.
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới phản ứng lại được, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp túm lấy cái gối tựa ở phía bên cạnh sau đó dùng sức đập lên trên lưng của Tiêu Túc.
“Tiêu Túc!”
Tiêu Túc cũng không né tránh, cậu ta đứng yên không nhúc nhích thế nên chiếc gối cũng theo lẽ dĩ nhiên đập trúng vào phía sau lưng của cậu ta.
“Những lời mà anh vừa mới nói là có ý gì? Cái gì được gọi là bình thường tôi không có chuyện gì làm thì đừng nên dựa vào anh gần như vậy chứ?
Anh cho rằng là tôi đang tán tỉnh gì anh hay sao?
Tôi nói cho anh biết, anh cứ nằm mơ đi! Cái gì gọi là tôi nên biết rõ vị trí của chính mình ở đâu, có người nào nói chuyện giống như anh vậy hay không? Anh cho rằng chính bản thân anh là ai chứ hả? Nói với anh một, hai câu anh đã tự cho mình là nhân vật chính rồi hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798921/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.