Tại sao anh ta lại ở đây?
Với lại sao anh ta lại biết mình ngồi chuyến xe lửa này? Rõ ràng cô chỉ tùy tiện mua vé, làm sao…
Hàn Thanh dùng vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy đi.”
“Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta? Rõ ràng là cô ta rủa cháu trai tôi trước, ôi…”
Bác gái còn chưa nói xong thì lại hét lên một tiếng rất thảm, sắc mặt rất khó coi, bà ta lập tức kêu trời trách đất: “Mọi người mau đến mà xem, ở đây có người coi khinh người già này, ai đó mau giúp tôi với?”
Những người chứng kiến sự việc đều cảm thấy sợ hãi, nên giả bộ như không nhìn thấy.
Mà bác gái càng lớn tiếng, sức lực trên tay của Hàn Thanh càng mạnh, một lát sau, bác gái đã phất cờ trắng đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ, mau buông tay tôi ra đi.”
Hàn Thanh mặt lạnh như tiền: “Xin lỗi.”
Bác gái nhìn về phía Tiểu Nhan: “Cô gái, là lỗi của tôi, cháu của tôi không nên ném vỏ hạt dưa vào người của cô, tôi cũng không nên mắng cô, càng không nên bóp tay cô, cô mau bảo bạn trai cô dừng tay đi.”
Tiểu Nhan hơi ngạc nhiên, cô còn đang suy nghĩ vì sao Hàn Thanh lại xuất hiện ở chỗ này, lúc bác gái nói xin lỗi cô, Tiểu Nhan mới hồi phục tinh thần, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
“Anh ta không phải bạn trai tôi, không liên quan gì đến tôi.”
Sau đó ngồi xuống.
Bác gái: “…”
“Này cô gái, đây rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798874/chuong-1849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.