Mặc dù cô không biết bây giờ Hàn Thanh đang đi đâu, nhưng nếu như anh đã nói không muốn gặp mình, vậy hãy để cho anh yên tĩnh một chút đi.
Hơn nữa vào lúc này đầu óc Tiểu Nhan cũng rất loạn, bị những lời nói nhân viên lễ tân đánh một cái nên có chút chưa hoàn hồn lại.
Cô cảm thấy, mình cần phải về nhà suy nghĩ rõ ràng một chút, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi về nhà, ngay cả cơm tối Tiểu Nhan cũng không ăn mà lên giường nằm ngủ luôn, nằm một chút, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống từ hốc mắt, sau đó càng ngày càng không thể dừng lại.
Khốn nạn…
Nếu như là không muốn tổ chức sinh nhật, cũng có thể nói cho cô mà, vậy cô cũng không cho anh nữa, tại sao không nói chứ? Ô…
Tiểu Nhan ôm chăn co người lại thành một quả bóng, nước mắt giống như những hạt châu, tranh nhau chảy ra từ trong hốc mắt.
Cô đã chuẩn bị lâu như vậy, phí tâm phí sức chuẩn bị một thời gian dài như vậy, chính là muốn tổ chức sinh nhật cho anh, còn có… Nói tin mình đang thai cho anh biết. Cuối cùng anh chỉ rời đi như vậy, còn không cho cô tìm được anh.
Khốn nạn… xấu xa.
Trong lòng Tiểu Nhan không ngừng mắng Hàn Thanh, cô trở mình, tiếp tục rơi nước mắt.
Có chuyện gì tại sao lại không thể nói cho cô chứ?
Cốc cố!
c “Nhan Nhan, hôm nay thấy thế nào, về nhà đã âm thầm nhanh chóng vào nhà, không biết đi ra ăn một chút gì sao?”
Là giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798860/chuong-1835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.