“Hứa, cô Hứa… Chuyện này tôi xin lỗi cô, tôi thật sự không cố ý, ngày đó cô cũng nói với tôi là cô không ngại.” 
Hứa Yến Uyển vẫn cười. 
“Đúng vậy, tôi thực sự không ngại. Nhưng trí nhớ của tôi rất tốt, hiện tại tôi vẫn chưa quên chuyện này. Tôi không có lãng quên trí nhớ của mình, cô nghĩ thế nào?” 
Lễ tân nhìn Hứa Yến Uyển trước mặt, cô ta cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, người trước mặt đang cười, nhưng qua nụ cười này lại cảm thấy lạnh lẽo vô. 
tận. 
“Được rồi, tôi đi làm trước, cô cũng nên cố gắng làm việc.” 
Hứa Yến Uyển vô vai cô ta rồi cất bước. 
Lần này, nhân viên lễ tân cũng không có đuổi theo nữa. 
Cô ta đứng yên tại chỗ, nghĩ đến những gì Hứa Yến Uyển vừa nói với mình vừa rồi, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy sợ hãi. 
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy. 
Trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có một chút ấm áp, mà chỉ có sự lạnh lẽo vô cùng. 
Không, hình dung như thế dường như còn chưa đủ mà đó là một ánh mắt mang theo sự chết chóc. 
Đúng vậy, không có một chút sinh khí, chính là ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn người chết. 
Nghĩ đến đây, nhân viên lễ tân cảm thấy chân tay mềm mình mềm nhũn, không biết rốt cuộc làm thế nào trở lại công việc của mình. 
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, lễ tân mới thoảng sửng sốt, cô ta đã đứng một hồi lâu mà cũng không có phản ứng gì. 
Mãi khi có người kêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798840/chuong-1815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.