Nhìn thấy cô ấy như vậy thì Tiêu Túc cảm thấy việc cô ấy ngồi dậy để nói chuyện với mình đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Tiêu Túc không còn yêu cầu cô ấy phải mở mắt để nhìn cậu ta nữa. Tiêu Túc tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống rồi nói: “Cô không được ngủ ở đây, mau đi ra đi.
“Cái gì cơ?”
Cơ thể Giang Tiểu Bạch lắc lư không vững, cô ấy uể oải hỏi: “Vậy thì tôi phải ngủ ở đâu?
Chẳng lề lại vào phòng của anh để ngủ à?”
Tiêu Túc bị lời nói của cô ấy làm cho tức giận nhưng nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô ấy thì cậu ta đoán cô ấy còn không biết mình đang nói cái gì, làm sao có thể có một cô gái tùy tiện như vậy chứ?
Tiêu Túc cảm thấy bất lực, cậu ta nhìn thấy thân thể không ngừng lắc qua lắc lại của cô ấy lại càng thêm đau đầu, vì vậy đành vươn cánh tay ra để ôm lấy vai cô.
“Đừng có lắc qua lắc lại nữa, cô mau nghe tôi nói đì “Được rồi, anh cứ nói đi.”
Giang Tiểu Bạch không lắc nữa mà dùng sức kéo cánh tay của Tiêu Túc khiến cả người cô ấy ngã vào trong vòng tay cậu ta, hai tay của cô ấy vô thức nắm lấy vạt áo cậu ta. Cô ấy dựa vào tay Tiêu Túc rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Rõ ràng là Tiêu Túc chỉ đưa tay ra để giúp cô ấy nhưng không ngờ người phụ nữ này lại có thể nằm luôn trong lòng cậu ta.
“Cô mau ngồi dậy để chúng ta nói chuyện tiếp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798821/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.