Nghĩ đến đây ý thức của Dạ Âu Thần chậm rãi trở lại, anh nhìn thấy Hàn Minh Thư lo lắng nhìn mình: “Anh có chuyện gì sao?”
Nói xong cô đưa tay ra lắc lắc trước mặt anh: “Anh có sao không? Nhìn vẻ mặt của anh không được tốt, anh lại nghĩ đến những ký ức xấu kia phải không?”
“Không đâu.”
Âu Thần không muốn cô lo lắng nên lập tức phủ nhận.
Nhưng Hàn Minh Thư không tin bởi vì vẻ mặt vừa rồi của anh như đã rơi vào tầng ký ức ấy, làm sao có thể không được chứ?
Hàn Minh Thư biết có lẽ anh nhớ đến kí ức của mình nên mới biểu hiện ra như vậy.
Đột nhiên Hàn Minh Thư vươn tay ra ôm lấy bả vai Dạ Âu Thần, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.
“Anh không cần hoang mang, cũng không cần sợ hãi, ký ức chính là ký ức, nó chỉ quấy nhiễu tinh thần anh, chẳng có chút tác dụng nào cả. Chuyện lúc trước đều đã trôi qua rồi, bây giờ em ở bên cạnh anh, chúng ta có Đậu Nành và Giá Nhỏ, ông ngoại anh cũng ở bên anh nữa.”
Lời nói dịu dàng của Hàn Minh Thư đi sâu vào lòng Dạ Âu Thần, đầu ngón tay của anh cử động, ôm Giá Nhỏ chặt hơn một chút, khỏe mỗi chậm rãi cong lên.
Đúng vậy, Minh Thư của anh nói rất đúng.
Mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió gian khổ, nhưng bây giờ những người quan trọng đều đang ở cạnh anh, còn anh phải đối mặt với thần chết nhưng không phải cuối cùng anh vẫn còn sống khỏe mạnh đây sao?
Nhưng mà, Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798802/chuong-1777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.